Đi đôi giày Minh Thành Hữu chọn bừa cho cô trong cửa hàng, Phó Nhiễm chỉnh trang lại quần áo, khi trở về Y Vân Thủ Phủ thì đã gần nửa đêm.
Minh Thành Hữu lái xe vào trong garage. Cũng may Lý Vận Linh đã về nhà, nếu không lại phải nghe một bài ca.
Phó Nhiễm không ngờ người đàn ông này mạnh tay đến vậy. Tới tận khi quay về phòng ngủ, chân trái của cô vẫn còn ngâm ngẩm đau. Dấu tay đỏ hồng in trên da lại càng nổi bật. Cô khập khà khập khiễng, chỉ thấy bộ quần áo Minh Thành Hữu vứt bừa dưới đất khi ra khỏi nhà đã không thấy đâu nữa, xem ra quản gia Tiêu làm việc rất nhanh nhẹn.
Minh Thành Hữu tiện tay cởi bung hai chiếc cúc áo đính hạt, đồng thời ném bao thuốc lá và bật lửa bạch kim lên tủ đầu giường. Tay trái của anh gối lên sau gáy, tay phải đặt ngang ngoài mép giường: "Này, cô rời khỏi nhà họ Phó sớm quá đấy, họ không giữ cô lại ăn cơm sao?".
"Không thấy anh quay về cùng tôi, giữ tôi lại để làm gì chứ?" Phó Nhiễm đứng lặng trước cửa sổ.
Minh Thành Hữu cười khẽ thành tiếng: "Mùi vị mỉa mai nặng nề quá. Tôi nói cho cùng cũng chỉ được tính bằng một nửa con rể, còn cô mới là viên minh châu trong lòng bàn tay họ".
Thế ư? Phó Nhiễm chợt nhướng mày. Cô nhớ tới người con gái đã từng tên là Phó Ưng Nhụy ấy. Cái tên mới hay làm sao, giống như nhụy hoa. Nếu không phải vì số phận hẩm hiu, có lẽ cả đời này cô ta sẽ được người ta nâng niu trên tay.
"Có thể đổi chủ đề khác không?" Phó Nhiễm nói xong, ngồi yên vị xuống mép giường bên kia.
Minh Thành Hữu giơ chân lên, khẽ đá vào eo cô: "Này!".
Phó Nhiễm cả người dính nhơm nhớp, muốn đi tắm rửa.
"Tôi đói rồi, xuống bếp làm món gì cho tôi ăn đi." Không hổ danh là Minh tam thiếu, nói chuyện luôn bằng ngữ khí ra lệnh không chút nhún nhường.
"Tôi mang một ít điểm tâm cho anh nhé?"
"Không, tôi không ăn mấy món thiếu dinh dưỡng."
Phó Nhiễm đi tắm rửa trước. Khi nước nóng vừa phải được dội khắp người, cũng có thể vì ướt lạnh quá lâu, cô bỗng chốc cảm giác như ấm áp ôm trọn lấy mình, dưới hơi nước mờ mịt, làn da mỏng manh xuất hiện những vệt đỏ. Cả căn phòng lớn bỗng ngập đầy hơi nước, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ. Cô đứng trước gương sấy khô tóc, trước ngực chỉ quấn chặt một chiếc khăn tắm màu trắng, còn chưa kịp thay đồ ngủ. Tấm gương như một bức tranh không cần đẽo gọt. Phó Nhiễm giơ tay ra, viết lên đó hai chữ.
Trong lòng lướt qua một cảm xúc khác lạ, khó nói. Cô nhìn chăm chú hai chữ đó đến thất thần.
"Rầm rầm rầm..." Tiếng gõ cửa vọng tới: "Xong chưa vậy?".
"Xong ngay đây." Phó Nhiễm lập tức hoàn hồn trở lại.
Minh Thành Hữu chửi thầm, cũng chẳng biết đang nói cái gì. Lòng bàn tay Phó Nhiễm vừa chạm tới giá treo quần áo thì trợn trừng mắt khi thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra. Nút thắt trên khăn tắm đã bị cô cởi ra, Phó Nhiễm hoảng hốt, vội vàng quấn lại lên ngực: "Sao anh vào được đây?".
Minh Thành Hữu hờ hững liếc nhìn, Phó Nhiễm nhìn theo ánh mắt anh, dừng lại trên cánh cửa: "Anh có chìa khóa dự phòng?".
Minh Thành Hữu vừa đi, hai tay vừa từ tốn cởi cúc: "Đây là nhà tôi, tôi muốn gì mà chẳng có? Đừng có đề phòng tôi như sói vậy, ngủ cùng giường với cô còn chẳng chạm vào cô, huống hồ là ở đây...". Anh cởi bỏ sơ mi, rồi hình như nhớ ra chuyện gì bèn quay đầu lại: "Phải rồi, tôi còn nhớ những lời cô nói với mẹ tôi. Có phải cô thật sự từng cùng người khác làm trong phòng tắm không?".
Phó Nhiễm ôm quần áo, đi ra ngoài.
"Mau đi làm đồ ăn cho tôi đi!"
Cánh cửa bị đóng lại cái rầm.
Minh Thành Hữu cởi thắt lưng ra, tầm mắt đột ngột lướt qua gương. Những chữ Phó Nhiễm để lại rõ ràng đã mờ đi, hơi nước phần đuôi chữ đã hóa thành giọt nước, đang ngoằn ngoèo, nối tiếp nhau chảy xuống. Anh tò mò lại gần, khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Anh trai.
Người đàn ông hơi nheo mắt lại. Cho dù anh không để tâm tới chuyện đính hôn với Phó Nhiễm nhưng anh vẫn biết cô là con một của nhà họ Phó.
Vậy người anh trai này ám chỉ ai? Người trong lòng?
Đôi mắt u ám của Minh Thành Hữu lướt qua một nụ cười lạnh nhạt. Lòng bàn tay anh trượt qua mặt gương, sau khi nơi ấy mất đi, soi rọi gương mặt của chính anh.
Tắm xong ra ngoài, anh vừa quấn khăn tắm vừa đi xuống nhà, đúng lúc bóng Phó Nhiễm lui cui tìm kiếm thứ gì đó đập vào mắt.
"Cô tìm gì vậy?"
"Có mỳ không?" Cô chẳng ngẩng đầu lên.
Minh Thành Hữu kéo chiếc ghế gỗ lim được chạm khắc tinh xảo bên bàn ăn ra: "Cô tưởng đây là đâu chứ? Với lại, tôi không ăn mấy thứ đó".
Phó Nhiễm mở cửa tủ lạnh: "Vậy anh muốn ăn gì?".
"Làm bát vi cá mập để súc miệng trước."
Phó