Bùi Cẩm Triều biết thiết tắc này, nên mới muốn lật đổ Lưu Ngạn, chính mình khống chế triều chính.
Đây là cách làm ổn thỏa nhất, còn chuyện làm Hoàng Đế viết tự xét lại chiêu cáo thiên hạ, có lẽ hắn căn bản không nghĩ tới, rốt cuộc năm đó Duệ Thân Vương phủ là trong sạch hay thật sự tội ác sáng tỏ, người có tâm tự nhiên biết.
Chuyện này bản thân không cần giải tội, cũng không có cần chiêu cáo.
Chẳng qua là một Lưu Ngạn mà thôi, hắn có tư cách gì quyết định đường đường Duệ Thân Vương trong hay đục, không biết tự lượng sức mình.
“Cho nên hiện tại Thái Hậu nương nương càng không thể chết được, biểu ca nói, nếu bà ta vừa chết, Tiền Hoài An chắc chắn không còn cố kỵ.
Tuy biểu ca kiến thức rộng rãi, nhưng trong triều căn cơ còn thấp, rất nhiều nhân mạch còn chưa hoàn toàn khống chế được, nên chúng ta cần thiết giữ được Thái Hậu.” Dứt lời, nàng nhìn Tôn lão, nghi hoặc nói: “Tôn lão, vì sao Tiền tướng kiêng kị Thái Hậu như thế?”
“Không phải kiêng kị, vì thanh danh thôi.
Có lẽ thật lâu trước kia Tiền gia đã mưu triều soán vị, nhưng trước kia có Duệ Thân Vương áp chế thế lực khắp nơi, sau đó Duệ Thân Vương chết, trọng áp áp chế bọn họ không còn, phu nhân thông tuệ, trong lòng hẳn hiểu rõ, có vài thứ, càng dựa vào gần, khát vọng càng mãnh liệt.
Hiện giờ Tiền Hoài An khống chế nửa giang sơn, nhưng ông ta vẫn có thể áp chế được khát vọng của chính mình, có thể thấy được tâm tính kiên nghị cỡ nào.
Lưu Ngạn làm vua bất nhân, giết hại trung lương, Tiền Hoài An thủ đoạn quả cảm tàn nhẫn, cũng không hổ là người một nhà, nếu ngày nào đó ông ta đi lên đại vị, thiên hạ này chỉ sợ phải lộn xộn, ít nhất con cháu Lưu thị sẽ không có một người nào may mắn thoát nạn, phần lớn trung thần cũng sẽ bị giết cả nhà, nội loạn nổ ra, họa ngoại xâm liền áp chế không được, ta cũng biết hiện tại Thái Hậu không thể chết, phu nhân yên tâm, ta biết làm thế nào.”
Đường Mẫn ở chỗ Tôn lão cầu được vài phương pháp dưỡng sinh, liền cáo từ rời đi.
Ngày kế, nàng ngồi xe tiến cung, Hứa Sùng thấy nàng, đang muốn tiến vào bẩm báo, lại bị Đường Mẫn giơ tay ngăn lại, sau đó đặt ngón tay trên môi, chỉ chỉ bên trong.
Trong điện cũng truyền ra tiếng Thôi ma ma.
“Thái Hậu, thuốc này đã làm ấm hai lần, nếu ngài lại không uống, chỉ sợ lại nguội.”
“Ai gia không uống được thuốc đắng, bà lại không phải không biết.”
“Nhưng thân mình ngài bất lợi, nếu không uống thuốc làm sao khỏe được, ngài cũng đừng làm khó nô tỳ.”
“Để đó trước đi, lát nữa lại nói.”
“Thái Hậu, ngài còn không nghe đủ Đoan Tuệ công chúa lải nhải bên tai ngài sao, nếu ngài lại không uống, nô tỳ không biết ăn nói làm sao với công chúa điện hạ.”
“Bà nha, khi nào bắt đầu biết lấy Tiểu Mẫn tới áp ta, đừng cho nha đầu kia biết, ai gia nghe nàng lải nhải bên tai liền choáng váng đầu, cầm đi đổ đi.”
“Thái Hậu, ngài……”
Đường Mẫn liếc mắt thấy Hứa Sùng đang nhấp miệng nghẹn cười, thấp giọng hỏi: “Hứa công công, hôm qua đến bây giờ mẫu hậu đều không uống thuốc sao?”
Hứa Sùng vội vàng áp xuống ý cười nảy lên tới, cong môi nói: “Thái Hậu nương nương sợ đắng nhất, mỗi lần uống thuốc đều là dày vò.”
Đường Mẫn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bên trong, sau đó nhấc chân đi vào, nhìn thấy Thôi ma ma bưng thuốc đứng bên cạnh Thái Hậu, lúc này Thái Hậu nhắm hai mắt quay mặt vào bên trong giường.
“Nếu ngài không muốn Tiểu Mẫn cả ngày nhắc mãi thì đừng kêu Thôi ma ma đổ thuốc đi nha, lúc này hay rồi, bị con bắt được tại trận?”
Thái Hậu nghe được giọng nói quen thuộc, xoay người nhìn thấy Đường Mẫn, sắc mặt có chút xấu hổ, sau đó liếc mắt nhìn Thôi ma ma, thấy Đường Mẫn đã tiếp nhận chén thuốc đi lên trước, muốn đích thân đút bà uống thuốc.
“Thôi ma ma, hôm nay ta mang đến hai con vịt nướng, bà mang đi phân cho Hứa công công bọn họ ăn đi, hôm nay mẫu hậu không uống thuốc, không có phần.”
Thái Hậu tuổi lớn, món ngon gì chưa từng ăn, nhưng vịt nướng kia, ăn một lần rất tưởng niệm, hiện giờ vừa nghe, tức khắc trừng mắt nhìn Đường Mẫn, “Trong lòng nha đầu con, ai gia không tốt bằng Thôi ma ma và Hứa công công hay sao?”
“Sao lại không tốt, ngài rất tốt với Tiểu Mẫn, chỉ là ngài không uống thuốc, không yêu quý bản thân, con mới sẽ không để ngài dễ dàng như nguyện.”
Thái Hậu bị Đường Mẫn nghẹn một chút, sau đó ngồi dậy dựa vào đầu giường, duỗi tay lấy chén thuốc, ngửa đầu mồm to uống hết, nhưng gương mặt lại nháy mắt nhăn thành hoa cúc.
Đường Mẫn lại giống làm ảo thuật lấy ra một hộp nhỏ, mở ra, chính mình nắm một viên nhét vào trong miệng trước, sau đó duỗi đến trước mặt Thái Hậu, “Mẫu hậu phối hợp như vậy, con tự nhiên không thể làm ngài không thoải mái, nào, đây chính là kẹo hoa quả Đoàn Tử thích nhất, ngài ăn một viên ngọt ngào miệng, biểu ca mua cho Đoàn Tử mấy hộp, con cố ý mang một hộp cho ngài, sợ Đoàn Tử biết sẽ khóc nhè.”
Thái Hậu cũng ăn không ít thứ Đường Mẫn từ ngoài cung mang vào, mỗi lần nha đầu này đều sẽ ăn trước một ngụm, bà biết nha đầu này cố kỵ, mà đây cũng là quy củ trong cung.
Bà cầm một viên để vào trong miệng, tức khắc miệng đầy ngọt nị, nháy mắt xua tan nồng đậm cay đắng, Thái Hậu mặt mày giãn ra, “Thật ngọt, nếu có cái này, ai gia không sợ thuốc đắng.”
“Được, không phải ngài coi trọng kẹo hoa quả của Đoàn Tử sao, lưu lại cho ngài là được, không đủ con lại mang thêm.” Dứt lời, nàng còn cầm một viên đưa cho Thôi ma ma, cười nói: “Ma ma, bà khuyên mẫu hậu uống thuốc, có lẽ trong lòng cũng đắng, đây là mẫu hậu thưởng bà, ngọt ngào chút.”
Thôi ma ma tạ tiếp nhận, ngậm trong miệng cũng cười nói: “Còn đừng nói, công chúa luôn có thể mang tiến cung một ít thứ hiếm lạ, chỉ là vịt nướng này, không biết Thái Hậu còn có thể dùng sao?”
“Đây là mang cho các người, chiếu cố mẫu hậu vất vả, cho các người thêm chút thức ăn, hiện tại sức khỏe mẫu hậu không tốt, chỉ có thể ăn thanh đạm, tạm thời không ăn được món dầu mỡ như vịt nướng.”
Thái Hậu vừa nghe, tức khắc không cao hứng, “Ai gia chính là uống thuốc.”
“Con biết mẫu hậu tốt nhất, ngài uống thuốc, con cũng cho ngài kẹo hoa quả rồi không phải sao.” Dứt lời, cũng không để ý tới Thái Hậu biểu tình ủy khuất, đỡ bà nói: “Bên ngoài nắng ấm áp, độ ấm thích hợp, lúc con tới rất xa đã nhìn thấy Ngự Hoa Viên hoa đoàn cẩm thốc, con mang ngài đi dạo một chút, giữa trưa con tự mình đi phòng bếp nhỏ, làm mấy thứ ăn ngon cho ngài, bảo đảm làm ngài không nhớ nổi vịt nướng.”
Đã nhiều ngày Thái Hậu đều nằm trên giường, lúc này cũng cảm thấy thân thể mềm nhũn, tuy không muốn động, nhưng cũng biết Đường Mẫn có ý tốt, càng biết nếu mình không đi, không chừng nha đầu này lải nhải như thế nào đâu, cũng không cự tuyệt, làm Thôi ma ma hầu hạ chính mình vấn tóc thay quần áo, mang theo hai tỳ nữ, được Đường Mẫn nâng, chậm rãi đi Ngự Hoa Viên.
Lúc này trong Ngự Hoa Viên, Hoàng Hậu đang ở đình hóng gió tán gẫu với một nữ tử, rất xa nhìn thấy Đường Mẫn nâng Thái Hậu lại đây, vội vàng đứng dậy cười đón.
“Mẫu hậu, ngài rốt cuộc bỏ được ra ngoài, vẫn là Tiểu Mẫn có bản lĩnh.”
“Nhìn một cái, hiện tại trong cung đều biết, nha đầu này lợi hại, cũng may mắn hiện tại đã gả chồng, nếu không mẫu hậu thật đúng là lo lắng tính tình con như vậy, công tử nhà ai dám cưới.” Thái Hậu trêu ghẹo Đường Mẫn.
Đường Mẫn thỉnh an Hoàng Hậu và Lương phi nương nương, sau đó cười nói: “Vậy nhờ mẫu hậu lo lắng một chút tức phụ tương lai của Đoàn Tử, tìm một người hung ba ba, tốt nhất có thể trấn được tiểu tử kia.”
Lời này làm ba người đều không nhịn được cười, Lương phi nói: “Công chúa nói chuyện thật thú vị, làm mẫu thân ai lại mong con trai cưới một tức phụ hung hãn.”
Hoàng Hậu lại nói với Lương phi: “Muội không biết đâu, Tiểu Đoàn Tử nhà Đoan Tuệ thực nghịch ngợm, tháng trước nàng mang hắn tiến cung, lúc ở Dực Khôn Cung, được Thái Tử lãnh đi trong vườn chơi đùa, kết quả bò lên trên núi đá thiếu chút nữa xuống không được, này chỉ là vừa mới biết đi, về sau nhưng còn khó lường.”
Lương phi cũng tới hứng thú, trừng mắt cười nói: “Còn có chuyện này?”
“Đúng vậy, tiểu gia hỏa kia……” Hoàng Hậu lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chính là một con khỉ nhỏ bướng bỉnh, bổn cung hỏi hắn về sau muốn làm gì, tiểu gia hỏa lại nói muốn làm đại hiệp, nếu về sau thật sự học công phu đi làm đại hiệp, có lẽ giang hồ sẽ bị tiểu công tử này thọc ra lỗ thủng.”
Thái Hậu cũng nghĩ tới, cả người đều cao hứng, bà cao hứng thân mình cũng trở nên nhẹ nhàng, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
“Qua chút thời gian, chờ ai gia khỏe lại, con nhớ mang Tiểu Đoàn Tử tiến cung, ai gia cũng nhớ hắn, trước đó vài ngày Thái Tử tới dùng bữa với ai gia, còn nói đã thật lâu không nhìn thấy Đoàn Tử, đứa bé kia tìm cho Đoàn Tử một bảo kiếm, chờ ai gia sai người làm vỏ thanh kiếm, con mang cho Đoàn Tử.”
“Vậy thì tốt, đồ vật trong cung tất nhiên đều là cực tốt.” Nói xong, nàng chau mày, bỗng nhiên chuyển lời, “Nghe ý mẫu hậu là muốn Đoàn Tử giơ đao múa kiếm? Hiện tại hắn cũng đã đủ nghịch ngợm, chẳng lẽ ngài còn ngại con không đủ đau đầu hay sao?”
“Nghịch cũng là giống con, ai gia thấy Bùi đại nhân rất ổn trọng, tính tình hai cha con không giống chút nào, hiện tại con cũng biết tâm tình mỗi khi ai gia đối mặt con?”
“Ai da, lúc này mới mấy ngày, ngài liền ghét bỏ con?”
Thái Hậu giơ tay điểm điểm giữa mày nàng, “Được, ai gia không nói con, cũng nói không lại con.”
“Tiểu Mẫn há miệng chính là rất lợi hại, mẫu hậu lại không phải hôm nay mới biết, còn một hai phải đấu võ mồm với nàng, nhi thần sẽ không, luôn bị thua, nha đầu này nói luôn là đạo lý rõ ràng, làm người không thể phản bác.”
Đường Mẫn ngửa đầu, biểu tình tươi đẹp mà tiếu lệ, “Có lý đi khắp thiên hạ.”
“Khen con một câu mà nở mũi rồi.” Thái Hậu lắc đầu bật cười, sau đó nói: “Giữa trưa làm món gì cho ai gia nha?”
“Dù sao không có vịt nướng, ngài cũng đừng suy nghĩ, thân mình ngài chưa khỏe lại là không được ăn, nhưng giữa trưa con làm cho ngài vài món dễ tiêu hóa cũng rất ngon miệng, Hoàng Hậu nương nương giữa trưa cũng qua dùng bữa sao?”
“Bổn cung chưa từng ăn món nha đầu muội nấu, tự nhiên muốn da mặt dày qua cọ cơm.”
Thái Hậu nhìn Lương phi bên cạnh, nghĩ đến nàng cũng sinh cho Hoàng Đế hai hoàng tử, liền nói: “Giữa trưa con cũng đi chỗ ai gia dùng bữa đi.”
Lương phi phản ứng chậm nửa nhịp, phục hồi tinh thần lại, kinh hỉ đứng lên tạ ơn, phải biết rằng nàng chỉ là phi tử, dùng bữa ở Thọ Khang Cung của Thái Hậu chính là đặc quyền của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, hậu cung phi tần chưa bao giờ có thù vinh như vậy, xem ra hôm nay Thái Hậu cao hứng vì Đoan Tuệ công chúa, nên nàng mới có ân sủng như thế.
“Đừng nói con chưa từng ăn, ai gia cũng không có.”
“Vịt nướng không tính sao?” Đường Mẫn vội vàng “chính danh” cho chính mình.
Thái Hậu sửng sốt hai giây, mới ha ha cười rộ lên, vỗ tay Đường Mẫn nói: “Tính, con nói tính vậy tính, trong kinh thành, chỉ có nha đầu con thích ăn uống trọng như vậy, con nhìn xem nhà ai đứng đắn thái thái cả ngày nghiên cứu món ăn.”
“Hậu trạch phủ con thanh tịnh, không có nô tài không có mắt và thiếp thất như trong phủ khác, hiện tại Đoàn Tử biết chạy biết nhảy, cũng thường xuyên đi thôn trang, con không tìm chút chuyện làm nhất định buồn chết.”
“Đang ở trong phúc phải tích phúc, Bùi đại nhân đối đãi con tốt như vậy, con cũng nên quý trọng trước mắt.”
“Mẫu hậu yên tâm, con hiểu rõ.”
Giữa trưa ở phòng bếp nhỏ Thọ Khang Cung, Đường Mẫn thực dụng tâm dựa theo dược thiện của Tôn lão, làm cho Thái Hậu vài món ăn, đều là dược thiện ôn hòa, thuộc về điều trị tinh tế, dược liệu trong cung đều phải đi Ngự Dược Phòng lập hồ sơ, nhưng có khẩu dụ của Thái Hậu, không có bất luận vấn đề gì, còn về chứng bệnh, nàng cũng là nghe nói từ trong miệng thái y, sau đó thuật lại cho Tôn lão.
Có bệnh ôn dưỡng, không bệnh cường thân, ai cũng có thể dùng.
Nàng còn bỏ thêm một chút dấm bên trong, Tôn lão cũng nói không có vấn đề, hiện tại thời tiết dần dần nóng bức, khẩu vị Thái Hậu thật không tốt, ăn chút chua có thể khai vị.
Đồ ăn làm xong, tự nhiên có hạ nhân thử đồ ăn, Đường Mẫn đều đã thói quen, căn bản không để bụng.
Bữa cơm này Thái Hậu ăn không ít, nhưng phần lớn vẫn là do Hoàng Hậu và Lương phi ăn, đại khái là trong lòng hư hỏa, gặp được món làm người ăn uống mở rộng, tự nhiên cũng dùng thoải mái.
Sau khi ăn xong, Lương phi hạp một miệng trà nói: “Bùi đại nhân thật sự có phúc khí.”
“Đúng vậy, mấy ngày tới Tiểu Mẫn đều sẽ tiến cung với mẫu hậu sao?” Hoàng Hậu cười hỏi.
“Tự nhiên là vậy, mẫu hậu quá tùy hứng, cơm không chịu ăn, thuốc càng là không chịu uống, da mặt mỏng làm không được chuyện này.” Đường Mẫn thấy Thái Hậu kêu Thôi ma ma rót cho bà một ly trà, tức khắc nhướng mày, Thái Hậu liền cười khổ bất đắc dĩ buông, sau đó Thôi ma ma lại rót một ly nước ấm, “Nếu nương nương có thể da mặt dày giống muội, khi đó mẫu hậu sẽ nhìn ánh mắt nương nương mà làm, ngài ấy cũng không có cách, nhìn là Thái Hậu cao cao tại thượng, trong lòng chính là thật mềm.”
Lương phi ở bên cạnh xem trợn mắt há hốc mồm, nàng khiếp sợ hình thức Đường Mẫn và Thái Hậu ở chung, cũng chỉ một ánh mắt, khiến cho Thái Hậu gác xuống trà xanh, sửa lại uống nước trong, hơn nữa nói chuyện với Thái Hậu tùy ý như mẹ con chân chính, trời biết mỗi lần nàng đối mặt Thái Hậu nương nương, đều phải nhắc mười hai vạn phần tinh thần, thậm chí nàng sinh lòng hâm mộ Đường Mẫn.
“Con nói ai gia như vậy, kêu ai gia làm sao bưng thân phận.” Thái Hậu khổ ha ha uống hai ly nước ấm, sau đó nhìn thấy Đường Mẫn bưng lên điểm tâm, bộ dáng thực kỳ quái, nhưng cầm lên lại phát hiện điểm tâm này mềm như bông, lại còn lộ ra vị ngọt làm người thèm nhỏ dãi.
“Đây là điểm tâm vị trái cây, mỗi ngày ăn nhiều nhất ba khối, tuyệt đối không thể ăn nhiều.
Hiện tại ngài cần gì bưng thân phận, không hợp ngài cũng là Thái Hậu nương nương Đại Vinh triều …… Mẫu hậu, con đã nói như thế nào, mỗi ngày chỉ ba khối, ăn hết không có thêm, đây chính là hôm nay giữa trưa làm, phần ngài chỉ có ba khối, còn lại là của chúng con, nếu ngài thích ngày mai con lại đổi đa dạng.”
Thái Hậu nhìn điểm tâm trước mắt, mỗi một khối cắn không đến hai ngụm là hết, lại chỉ được ăn ba khối?
Nhưng nhân ở giữa thật ngọt, hơn nữa đặc sệt giống như mật, thật không biết nàng làm như thế nào.
Đoạn thời gian kế tiếp, Đường Mẫn vẫn đều đều tiến cung với Thái Hậu, Thái Hậu tâm tình tốt, ăn ngon ngủ ngon, dần dần khỏe lại.
Một ngày này Thái Hậu cho thái y chẩn trị, sức khỏe khang phục bảy tám phần, bà chưa nói hai lời, ban cho Đường Mẫn không ít trân bảo ngọc khí, lăng la tơ lụa và tranh chữ đồ cổ, sau đó Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng phái người ban thưởng rất nhiều thứ tốt.
Hậu viện an ổn, tiền triều Bùi Cẩm Triều tự nhiên cũng là nước lên thì thuyền lên, sau đó Bùi Cẩm Triều đã bị Tiền tướng mời đi uống trà.
“Đoan Tuệ công chúa thật lợi hại, rất hiếu thuận Thái Hậu nương nương, bổn tướng thật vui mừng.”
Bùi Cẩm Triều khiêm tốn nói: “Nội tử làm sao gánh nổi tướng gia khen, chẳng qua là tận chức trách của mình thôi.”
“Nói đến cùng Thái Hậu nương nương cũng là tỷ tỷ ruột của bổn tướng, bà có thể khỏe lại không thể không kể công Đoan Tuệ công chúa.” trên mặt Tiền Hoài An tươi cười hiền hoà, nếu trong lòng ông ta cũng nghĩ như vậy, nhất định là người rất tốt.
Nhưng Bùi Cẩm Triều biết, Thái Hậu khoẻ mạnh, Tiền tướng nhất định không dám bức Hoàng Đế đến đường cùng, hiện tại không chừng trong lòng ông ta đang nghĩ diệt trừ Mẫn Mẫn như thế nào, xem ra kế tiếp phải an bài thêm người bên cạnh nàng.
“Bên chỗ Thái Tử như thế nào?” Tiền Hoài An cười dời đề tài.
Bùi Cẩm Triều nói: “Thái Tử đọc sách có chút cứng nhắc, nhưng cũng may tính tình bình thản.”
“Như thế cũng tốt, hiện tại bệ hạ đang lúc tráng niên, Thái Tử không cần quá mức xuất sắc.” đáp án này làm Tiền Hoài An vừa lòng, Thái Hậu không khỏe cũng không phải một lần hai lần, lặp đi lặp lại sớm muộn gì cũng sẽ hao hết tâm thần, sớm muộn gì thiên hạ này cũng sẽ bị ông ta nắm chặt trong lòng bàn tay, đây là xu thế tất yếu, ai cũng không ngăn cản được.
Trong nháy mắt, giữa hè tiến đến, thôn trang toàn bộ mạch tuệ đều ánh vàng rực rỡ áp cong eo, Đường Mẫn đã lâu không nhìn thấy con trai, tưởng niệm vô cùng, sáng sớm hôm nay mang theo người đi thôn trang.
Từ ngày ấy Tiền Hoài An tìm Bùi Cẩm Triều nói chuyện, hắn lại lần nữa thêm bốn hộ vệ cho nàng, đây đều là tử sĩ, ở kinh thành gương mặt xa lạ, vì hiện tại danh vọng Đường Mẫn ở Thịnh Kinh cao chưa từng có, bên cạnh thêm vài hộ vệ cũng thực bình thường, sẽ không có người nói gì.
Kỳ thật người không biết nội tình căn bản sẽ không nghĩ đến Thái Hậu khang phục có quan hệ với nàng, cho dù biết nội tình, liên hệ cũng không phải rất lớn, rốt cuộc nàng tiếng cung chỉ cùng Thái Hậu ăn cơm dạo quanh, cũng không làm chuyện gì khác, còn về Tiền Hoài An, lúc Bùi Cẩm Triều chưa tạo thành uy hiếp gì, ông ta hẳn sẽ không xuống tay với biểu ca và nàng.
Hơn hai tháng không gặp Đoàn Tử, tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy chính mình, đã “đặng đặng đặng” chạy tới, ôm