Đường Mẫn phi thường thích cảnh sắc nơi này, đưa mắt nhìn nhìn mọi nơi, nói: “Nơi này còn có địa phương khác sao? Chẳng lẽ không hoàn toàn thuộc về Vạn Phật tự?”
“Tự nhiên không phải, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử!” Tiền Cẩn Chi cười nói: “Bùi phu nhân cũng thích nơi này?”
“Đúng vậy, thực thanh tĩnh, ngẫu nhiên tới ở rất tốt, tuy ta và biểu ca đều thích tĩnh.
” Phía trước là hoa cỏ, mặt sau bốn phía là rừng trúc, hoàn cảnh thanh u, chim hót thanh thúy, “Đáng tiếc chính là trống chiều chuông sớm ta không thích, chỉ phải từ bỏ.
”
Tiền Cẩn Chi không nghĩ tới nàng lại nói như vậy: “Trống chiều chuông sớm có gì không tốt? Có thể làm người tĩnh tâm.
”
“Muốn lòng yên tĩnh, không phải còn có trong nháo lấy tĩnh? Nơi nào đều có thể.
”
“Bùi phu nhân nói có lý.
”
Nhẹ nhàng phẩm một ly trà, nàng mới cười nói: “Ta hẳn là quấy rầy nhị công tử, mới vừa rồi nhìn công như hình như muốn ra ngoài.
”
“Chẳng qua là một ít việc nhỏ, thoáng trì hoãn cũng không ngại.
”
Nàng gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi: “Kỳ thật ta còn có việc muốn hỏi nhị công tử, Đường Hạo ở thư viện học tập có kịp chúng bạn hay không? Hắn tuổi tác rất lớn mới bắt đầu đọc sách, hơn nữa khả năng lĩnh hội cũng có chút kém, ta tương đối lo lắng.
”
Tiền Cẩn Chi liền biết Bùi phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ uống trà với hắn, thì ra là muốn hỏi chuyện Đường Hạo.
“Đường Hạo căn bản hơi kém một ít so với hài tử khác, nhưng hắn ở học viện thực dụng công, có thể chịu khổ hơn các bạn, hơn nữa giao tiếp với bạn học cũng không tệ.
Nhưng chưa thể tham gia lần khoa cử theo, chỉ có thể chờ đến sáu năm sau.
”
Điểm này Đường Mẫn tự nhiên là biết, kiến thức Bùi Cẩm Triều não cường đại nhất, những người khác giống như đều là kẻ ngốc, tuy Đường Hạo là đứa bé thông minh, nhưng cứ cảm thấy vẫn có chút không đủ dùng.
“Như thế cũng được, năm đó lúc Phong Dứu trúng Nhị Giáp đệ nhất lại vì tuổi còn nhỏ không xuất sĩ, không nghĩ tới năm nay lại trúng Trạng Nguyên, tuổi cũng thích hợp, ta cũng không muốn Hạo Nhi xuất sĩ quá sớm, dù sao tuổi còn nhỏ, tâm tính cũng quá mức đơn thuần, Trạng Nguyên ta không dám mơ, có thể an an ổn ổn làm quan phụ mẫu cũng tốt, hài tử kia thiện tâm, triều đình vẩn đục không phải hắn có thể ứng phó.
”
“Đường Hạo không vô dụng như Bùi phu nhân nói, nam nhân tóm lại yêu cầu rèn luyện, chỉ cần xem hắn hòa hợp với bạn học như vậy có thể nhìn thấy một vài, vẫn rất có năng lực.
”
“Có thể làm nhị công tử nói vậy, ta cũng coi như yên tâm.
” Nàng nhìn xem thời gian, đứng lên nói: “Tiểu tử nhà ta cũng sắp thức, cáo từ trước.
”
Tiền Cẩn Chi gật đầu, cười nói: “Bùi phu nhân đi thong thả.
”
“Nhị công tử dừng bước.
”
Chờ Đường Mẫn biến mất ngoài rừng trúc, gã sai vặt bên cạnh hắn mới nói: “Công tử, chúng ta nên trở về phủ.
”
“…… Đi thôi.
”
Trở lại hương phòng, tiểu gia hỏa Đoàn Tử còn đang ngủ, Đường Mẫn cũng mặc kệ, tiến lên đánh thức tiểu tử này, cũng may Đoàn Tử thiếu gia không bực bội khi rời giường, nếu không lúc này thế nào cũng phải ầm ĩ khóc nhè.
“Mẫu thân!” Tiểu Đoàn Tử dụi dụi mắt, đầy mặt khốn đốn, mê mang nhìn mẫu thân, sau đó trong ổ chăn mấp máy vài cái, cuối cùng cả người chui vào, ở bên trong giống như con chuột, không biết lăn lộn cái gì, ngay sau đó lại chui ra, chui vào trong lòng mẫu thân, “Ngủ.
”
“Con đều ngủ hơn một canh giờ, hiện tại rời giường thanh tỉnh một chút, miễn cho buổi tối ngủ không được, không phải cha nói, buổi tối tới ôm con cùng ngủ sao?” ôm con trai vào lòng, thân mình nhỏ nhắn mềm mại, nóng hầm hập, sợ hắn cảm lạnh, nàng kéo chăn bọc trên người hắn, sau đó làm Hương Ảnh lấy quần áo hắn hong ấm ở đỉnh lò, “Buổi chiều con muốn đi nơi nào chơi?”
“Mẫu thân ôm.
” Tiểu gia hỏa cọ cọ trong lòng mẫu thân, nhắm mắt, có vẻ còn muốn tiếp tục ngủ, không có cách nào, trong lòng mẫu thân thơm thơm, làm hắn không muốn dậy, hơn nữa…… buồn ngủ quá.
“Haizz, Đoàn Tử thiếu gia, nếu con ngủ tiếp, nương không thể mang con ra ngoài chơi nha.
”
Đoàn Tử thiếu gia tiếp tục nhắm hai mắt, cọ nha cọ, cọ nha cọ, không tốt, lại mệt nhọc.
“Mẫu thân……”
“Ừ, ừ ừ ừ, biết con buồn ngủ quá, thức dây đi lại vài cái thực mau sẽ không mệt nhọc, Hương Ảnh, quần áo xong chưa?”
Trong phòng bọn nha hoàn nhìn thấy hai mẹ con nhão dính dính, cảm thấy thích vô cùng, các nàng đều hận không thể chính mình thay thế phu nhân, làm Đoàn Tử thiếu gia cọ tới cọ đi trên người chính mình.
Hương Ảnh cầm quần áo chuẩn bị tốt đi tới, “Phu nhân, đã xong rồi, nóng hầm hập.
”
Đường Mẫn thử thử, sau đó mặc quần áo vào cho con trai, lúc này mới kêu Hương Thảo mang hắn đi rửa mặt.
Lại nói Tiền Cẩn Chi ngồi xe ngựa về kinh thành, lúc trở lại trong phủ đã là hoàng hôn.
“Nhị thiếu gia, ngài đã trở lại, phu nhân đang đợi ngài.
”
“Ta đã biết.
” Tiền Cẩn Chi gật đầu, đi nội viện.
Mới vừa vào phòng Tiền phu nhân, nhìn thấy bà đang ngồi ở ghế chủ vị, thấy hắn vào, bà lập tức xụ mặt.
“Sao về trễ như vậy.
”
“Ở thư viện trì hoãn một chút thời gian, hơn nữa không phải ngày mai đối phương mới đến sao? Mẫu thân cũng quá mức sốt ruột.
” Tiến lên ngồi xuống ghế phía dưới, “Năm nay không ít học sinh tham gia khoa cử, chuyện sau đó vẫn luôn bận đến bây giờ, mẫu thân cũng đừng nóng giận.
”
Tiền phu nhân hừ một tiếng: “Ta có cái gì tức giận, Cẩn Chi, cháu con đều lớn như vậy, con cũng đừng làm nương ngày ngày lo lắng, sớm thành gia đi, chẳng lẽ con muốn đệ đệ cưới trước say sao? Con là đứa con nương yên tâm nhất, cô nương này là mẫu thân tự chọn lựa cho con, dòng dõi thư hương, cạnh cửa cũng cao, nương cũng không ngóng trông con cưới người môn đăng hộ đối, chỉ cần có thể cầm sắt hòa minh, hồng tụ thêm hương là được, đáp ứng nương được không?”
“Nương, nếu con gặp được cô nương thích hợp tự nhiên sẽ cưới, ngài cũng biết tính tình con, không thích náo nhiệt.
”
“Đương nhiên biết, cũng chỉ kêu con náo nhiệt một ngày, về sau lễ tắm ba ngày, lễ một tuổi gì đó, đều có nương lo liệu.
” Mắt thấy con trai có ý nhả ra, Tiền phu nhân vội vàng rèn sắt khi còn nóng.
Trong lòng Tiền Cẩn Chi cho dù không vui, mắt thấy chính mình cũng sắp ba mươi, kỳ thật nhìn thấy Đoàn Tử đáng yêu, hắn cũng ảo tưởng con của chính mình là bộ dáng gì.
Hiện giờ……
“Nương nhìn làm đi!”
“Ai, vậy mới đúng chứ, được được, con nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, nương biết con thích thanh tĩnh, cũng không lưu con dùng cơm chiều, ngày mai cô nương kia sẽ tới trong phủ, con tránh sau bình phong nhìn là được, nếu vừa lòng, nương liền định cho con.
”
Nhìn mẫu thân cao hứng, trong lòng Tiền Cẩn Chi lại bài xích cũng nói không nên lời cự tuyệt, chỉ phải đứng dậy rời đi.
Trở lại sân chính mình, hắn liền một đầu chui vào thư phòng, cơm chiều cũng chỉ tùy ý giải quyết.
“Thiếu gia, hình như ngài có tâm sự.
” Nói chuyện chính là gã sai vặt từ nhỏ cùng hắn lớn lên.
“Ta có thể có chuyện gì, đêm đã khuya, nơi này cũng không cần ngươi hầu hạ, sớm chút nghỉ ngơi đi, chiều mai chúng ta về thư viện.
”
“Dạ, thiếu gia ngài cũng đừng thức quá khuya, tiểu nhân đi xuống trước.
”
Kỳ thật hắn cũng không muốn hồi phủ, ngày thường đi theo nhị thiếu gia ở thư viện thật thoải mái, mỗi lần trở về nhìn thấy lão gia trong lòng liền sợ hãi, hơn nữa trong phủ cứ cảm thấy chật chội, nhìn thực rộng mở, nhưng không hiểu sao chính là cảm thấy không thoải mái.
Thư phòng khôi phục bình tĩnh, Tiền Cẩn Chi nhìn quyển sách trên tay, đã lâu cũng không lật sang trang khác.
Hắn biết Đường Mẫn không giống người thường, lấy thân phận một nông nữ trở thành Đoan Tuệ công chúa hiện tại Thịnh Kinh không ai không biết, hơn nữa phu quân vẫn là tam nguyên thi đậu Trạng Nguyên, hiện giờ càng là giảng sư của Thái Tử, khởi điểm thấp như thế, lại đạt được thành tựu cao, thật sự là hiếm thấy.
Bình tĩnh xem xét, hắn thấy được quá nhiều mỹ nhân, nếu năm đó gặp được Đường Mẫn chính là hắn, hắn tin tưởng chính mình tuyệt đối sẽ không nhìn nữ nhân này nhiều một cái, mà nay……
Có một số người, cho dù nhớ thương, chung quy cũng không thuộc về chính mình.
Hắn thích nữ tử kia, cũng chỉ là hư ảo tồn tại và từ trong miệng người khác nghe nói mà thôi.
Chân chính thích hợp nàng cũng chỉ có Bùi đại nhân, không thua kém hắn chút nào, lại còn phi thường sủng ái nàng, trong phủ chớ nói thiếp thất, ngay cả thông phòng cũng không có.
Nếu là hắn, có thể làm được hay không?
Tiền Cẩn Chi cười khổ, nếu trong lòng hắn có một nữ tử, cũng có thể làm được, chỉ là đáng tiếc người sắp gả cho hắn.
---
Lúc Bùi Cẩm Triều tới Vạn Phật tự đã là buổi chiều giờ Thân, mới vừa vào cửa, Đoàn Tử đang chơi đùa với Đường Mẫn nhìn thấy cha tiến vào, trực tiếp trần trụi chân tiến lên.
“Cha, ôm!”
Bùi Cẩm Triều vài bước tiến lên, trực tiếp vớt lên con trai ôm vào lòng, một tay còn nắm gót chân nhỏ của hắn, chụp đi tro bụi không tồn tại trong lòng bàn chân, “Con gấp cái gì? Cẩn thận cảm lạnh.
”
Đường Mẫn phân biệt cất quân cờ trắng đen trên giường vào hộp cờ, cười nói: “Lúc chàng tới có nhìn thấy hoa đăng trước cửa chùa? Hắn đã sớm chờ nóng nảy, chỉ chờ chàng lại đây dẫn hắn đi ra ngoài chơi.
Đoàn Tử đừng quấn cha, đợi lát nữa cơm nước xong lại đi ra ngoài chơi.
”
Nàng đứng dậy xuống giường, gác hộp cờ trên bàn gỗ, lúc này mới bế con trai lên một lần nữa thả trên giường, “Đi rửa mặt thay quần áo trước đi, cơm chay đã chuẩn bị xong chỉ chờ chàng, Hương Thảo, dọn cơm đi.
”
“Dạ, phu nhân.
”
Bùi Cẩm Triều cũng không nói gì thêm, đi rửa mặt thay một bộ quần áo đơn giản, sau đó cùng dùng cơm chay với hai mẹ con.
Cơm chiều xong, hắn phủ thêm áo choàng, khóa con trai trong lòng, nhìn nàng nói: “Nàng không cùng đi ra ngoài?”
“Ta không đi, lúc biểu ca trở về có thể mang cho ta gì đó ngon ngon, hạt dẻ rang đường và……”
“Khoai nướng đúng không? Biết nàng thích ăn.
” Bùi Cẩm Triều tiếp được lời nàng nói, “Đều sẽ mang về cho nàng.
”
“Ừ, vậy chàng đi nhanh đi, đi sớm về sớm, buổi tối quá lạnh, đừng đùa lâu lắm.
”
“Mẫu thân, đi đây!” Đoàn Tử ghé vào trong lòng phụ thân, nháy mắt với mẫu thân, không có cách nào, một đôi cánh tay nhỏ toàn bộ bị phụ thân vòng trong ngực.
Đường Mẫn nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con trai, cười nói: “Đã biết, đi thôi, đừng quá nghịch ngợm.
”
“Dạ!”
Chiều nay nàng chơi với con trai lâu, hiện tại toàn thân mệt muốn chết, thật đúng là không có tinh lực tiếp tục đi xem hoa đăng.
“Hương Lan, chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội!”
“Dạ, nô tỳ liền đi chuẩn bị.
” Hương Lan xoay người đi ra ngoài, lại ở ngoài cửa gặp Ngân.
Ngân nhìn thấy Hương Lan, vội vàng tiến lên cười nói: “Hương Lan tỷ, phu nhân ở bên trong sao?”
“Ừ, sao đệ đã trở lại rồi? Tiểu cữu gia và Kim đâu?”
Ngân cười nói: “Đệ trở về nói với phu nhân, tiểu cữu gia ở bên ngoài gặp gia và thiếu gia, nói là muốn cùng bọn họ đi xem hoa đăng, lại cùng nhau trở về, phu nhân không cần lo lắng.
”
“Đã biết, đệ nhanh về đó hầu hạ đi, tỷ sẽ nói cho phu nhân.
”
“Ai, được rồi, đa tạ Hương Lan tỷ, đệ đi trước.
”
Bên ngoài, tuy chỉ là chùa miếu, nhưng đứng trước cửa nhìn qua, đèn đuốc uốn lượn mà xuống, hội tụ thành một mảnh xán lạn, cực kỳ đẹp.
Đối với Bùi Cẩm Triều không có lực hấp dẫn gì, nhưng đối với Đoàn Tử thì lại đẹp vô cùng, vẫn luôn thăm thân mình muốn đi xuống, nhưng lão cha nhà mình không cho một chút mặt mũi nào.
Xoa xoa phía sau lưng con trai, ôm hắn trong lòng, Bùi Cẩm Triều trầm thấp nói: “Đừng lộn xộn, hiện tại người quá nhiều, lỡ như không cẩn thận đi lạc, nương con sẽ khổ sở.
”
Nghe được mẫu thân sẽ khổ sở, Đoàn Tử khó được tự hỏi một chút, lúc này mới từ bỏ, ngoan ngoãn súc trong lòng phụ thân, hắn đi đến nơi nào, chính mình xem nơi đó là được, không có cách nào, ai kêu hắn còn nhỏ.
Đêm nay, Đoàn Tử chính là chơi thực điên, gần như nhìn thấy thứ gì đều muốn mua, hơn nữa cũng toàn bộ như nguyện.
Lão cha nhà hắn chính là có tiền, lại còn thương con trai.
Kỳ thật những việc này đối với Bùi Cẩm Triều cũng không tính cái gì, hai đời mới có một bảo bối cục cưng, sao có thể không yêu thương.
Đôi khi tức phụ răn dạy con trai, vẫn là người làm cha như hắn xem không được, tiến lên che chở, kết quả là hai cha con cùng bị lải nhải, Bùi Cẩm Triều dữ dội vô tội, từ nhỏ đến lớn hắn đều làm người yên tâm.
Ở nửa đường gặp được Đường Hạo, đứa con trai này càng là ầm ĩ lợi hại, thế nên lúc trở về, ngay cả trong tay hắn đều xách theo đồ vật.
“Đường Hạo, làm Hương Thảo và Hương Ảnh tắm rửa cho Đoàn Tử, đệ ôm hắn ngủ đi.
” Đi vào trong viện, Bùi Cẩm Triều dặn cậu em vợ.
Lúc Đường Hạo hưu khóa cũng sẽ ôm tiểu tử này ngủ, đều đã là thói quen.
“Được rồi.
” Đường Hạo xách nách Đoàn Tử, mang theo hắn đì về phòng chính mình, “Hôm nay buổi tối để cữu cữu rửa chân thúi cho Đoàn Tử.
”
“Không thúi!” Đoàn Tử cười hì hì phản bác, “Cữu cữu thúi!”
“Được, cữu cữu thúi, đêm nay cho con ngửi ngửi.
” Đường Hạo thấy hắn đáng yêu, liền muốn trêu hắn, hai cậu cháu cười hì hì đùa giỡn đi trở về.
Bùi Cẩm Triều cầm hạt dẻ rang đường và khoai nướng trở lại phòng, Đường Mẫn chỉ mặc áo trong, ngồi trong ổ chăn lật xem “Kinh thư”, tuy nội dung trong đó có chút thực sắc tính dã, nhưng ở chùa chiền tuyệt đối không thể nói không lựa lời.
Hắn tiến vào, nha hoàn ngoài phòng liền tiến vào, chuẩn bị nước cho hắn liền im ắng rời đi, lúc này các nàng có thể đi ngủ.
Gia và phu nhân sẽ không lại kêu bọn họ tiến vào hầu hạ.
Nhìn thấy hắn mang về đồ ăn vặt, Đường Mẫn gác xuống sách, vươn tay nói: “Biểu ca, ôm!”
Bùi Cẩm Triều cạn lời, sủng nịch cười cười, từ bên cạnh bình phong lấy áo khoác, tiến lên khoác trên người nàng, sau đó ôm nàng đến giường nệm ngồi xuống, còn thuận tiện tìm một cái chăn mỏng ngày thường Đoàn Tử dùng đắp trên đùi cho nàng.
“Đêm nay hắn ngủ với Đường Hạo, nàng ăn trước, ta tắm gội.
”
“Ừ!”
Hạt dẻ rang đường và khoai nướng hiện tại còn nhiệt khí, đại khái là sợ lạnh, trước khi trở về mới mua.
Mùa đông giá rét, ăn khoai nướng nóng hầm hập, toàn thân trên dưới đều ấm áp thoải mái.
Nàng ăn một khối khoai nướng, mấy viên hạt dẻ rang đường liền gác xuống, cũng lột mấy viên cho Bùi Cẩm Triều đặt bên cạnh.
Hắn tắm gội ra tới, trong tay còn bưng một cái thau đồng, tiến lên nói: “Ăn xong rồi liền rửa tay.
”
“Ta cũng lột mấy cái cho chàng, rất thơm ngọt.
” Nàng cho tay vào chậu nước rửa, ngẩng mặt cười tủm tỉm nhìn hắn.
Bùi Cẩm Triều gật đầu, đợi nàng rửa xong, bưng nước vào phòng tắm, lúc ra tới liền nhìn thấy nha đầu này chân trần đi về phía giường, Bùi Cẩm Triều vài bước tiến lên, từ phía sau vớt lên tiểu thê tử kinh hô, tiến lên thả nàng trên giường, xoay người đè ép lên.
“Phật môn thánh địa, làm sao có thể làm việc cảm thấy thẹn bậc này, uổng biểu ca vẫn là hầu đọc học sĩ, thật sự là ném mặt mũi thánh nhân.
”
Bùi Cẩm Triều ngón tay thon dài không nhanh không chậm cởi ra đai lưng nàng, con ngươi xinh đẹp cười tủm tỉm du kéo trên mặt trên người nàng, nhận thấy được nàng hơi hơi run rẩy, khóe môi tươi cười càng sâu, gần như vắt ra mật.
“Thánh nhân cũng có thất tình lục dục!” Cúi đầu cắn vành tai tuyết trắng của nàng như trừng phạt, tiếng cười khàn khàn mà gợi cảm, “Phu nhân cũng có!”
Đường Mẫn nhận thấy được tay hắn vuốt ve trên eo chính mình, mang theo tê dại và hơi ngứa, “Công tử, nô gia thực sự không muốn khinh nhờn thần phật.
”
“Không ngại!” Cúi người nhẹ mổ môi đỏ kiều nộn một ngụm, “Tiểu nương tử muốn cự tuyệt gia cầu hoan sao?”
“Gia ngài tuấn mỹ sáng trong, như mây như tiên, nô gia ái mộ vô cùng, chỉ là trên đầu ba thước có thần minh……”
“Nếu không cự tuyệt, vậy cũng đừng sợ!” Bùi Cẩm Triều kéo nàng, làm nàng ngồi trên đùi chính mình, nhìn đỉnh đầu giường màn nói: “Phía trên chúng ta hai thước là màn, thần minh nhìn không tới!”
“……!” Như vậy cũng đúng? Đường Mẫn líu lưỡi há hốc mồm, “Vậy nô gia y công tử!”
“Lúc này mới ngoan!” Hắn nheo lại mắt, ngón tay xuyên qua dưới nách, nhẹ vỗ về xương cột sống nàng, tiểu cô nương run rẩy làm lòng hắn say mê, “Gia sẽ yêu thương nàng.
Rất thương rất thương.
”
Một đêm xuân sắc, Đường Mẫn ngủ đến hôn hôn trầm trầm, không biết khi nào, trên mặt truyền đến một trận ngứa.
Nàng không kiên nhẫn phất tay chụp bay, lại nghe thấy giọng con trai non nớt nổ tung bên tai: “Mẫu thân, ăn cơm.
”
Đường Mẫn mở mắt ra, nhìn thấy con trai mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm chính mình, mỏi mệt xoa xoa giữa mày, vươn cánh tay kéo con trai vào trong ổ chăn.
“Đoàn Tử ngoan, để mẫu thân ngủ tiếp một lát!”
Nhưng hiện tại Đoàn Tử thiếu gia chính là thực tinh thần, căn bản nằm không được, vươn móng vuốt nhỏ xoa bóp mặt mẫu thân, cào cào cổ mẫu thân.
“Mẫu thân, cha nói muốn con nhìn ngài ăn cơm sáng.
”
“Cha con đâu?” Nàng nửa mộng nửa tỉnh lẩm bẩm.
“Cha đi tìm hoàng gia gia.
”
“Ừ!”
Đoàn Tử phát hiện mẫu thân hỏi xong sau, liền không có động tĩnh.
“Mẫu thân!”
“Mẫu thân……”
“Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân……”
Qua ước chừng một khắc, Đường Mẫn rốt cuộc chịu không nổi con trai luân phiên oanh tạc, tinh bì lực tẫn đứng dậy, dùng nước lạnh rửa sạch mặt, lúc này mới xem như thanh tỉnh.
“Hương Thảo, giờ nào?” Ngồi trước bàn ăn nhìn cơm chay, thật là không có khẩu vị.
Hương Thảo nhìn nhìn nói: “Thiếu phu nhân, đã đầu giờ Tỵ.
”
Ừ, chín giờ, thật tốt.
Bùi Cẩm Triều lăn lộn nàng đến giờ Dần quá nửa mới ngủ, năm giờ như cũ làm nàng thực mệt mỏi, hắn lại tinh thần.
Người xưa có câu thải dương bổ âm, bọn họ hoàn toàn chính là tương phản.
“Di, đại tỷ mới vừa thức sao?” Đường Hạo từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đoàn Tử đang cầm thìa uống cháo, cười nói: “Lúc nãy không phải ăn sáng với cha con rồi sao? Đi, cữu cữu mang con đi chơi?”
Đoàn Tử vừa nghe liền tới tinh thần, vừa muốn bò xuống ghế chuẩn bị chạy, lại nghe mẫu thân thanh thanh giọng nói, mông tiểu gia hỏa nháy mắt dính trên ghế.
“Cữu cữu, cháo!” Hắn chỉ chỉ chén chính mình.
Đường Hạo hiểu rõ, tiến lên cầm chén của hắn, mồm to uống hết, sau đó ôm Đoàn Tử đi ra ngoài.
“Biết, không lãng phí lương thực, cữu cữu uống xong rồi, chúng ta đi thôi.
”
“Dạ!” Đoàn Tử múa may nắm tay nhỏ, vui sướng đáp, sau đó tùy ý cữu cữu ôm hắn chạy.
Đường Mẫn cũng không để ý đến hai cậu cháu, chậm rãi ăn, Hương Ảnh rót cho Đường Mẫn một ly trà xanh cười nói: “Thiếu gia cũng không sợ lạnh.
”
“Tiểu hài tử, hỏa lực vượng, Đường Hạo từ nhỏ cũng nghịch ngợm gây sự, lên núi đào tổ chim, xuống nước sờ cá tôm, nơi nào đều không thể thiếu hắn, ở trong thôn chính là hài tử vương.
”
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Như vậy cũng tốt, tiểu hài tử chính là phải sống vui sướng, chờ tuổi lớn, trên người trách nhiệm nặng, cũng không có nhiều thời giờ chơi như vậy.
”
“Thiếu gia rất hiểu chuyện, bọn nô tỳ cũng thương hắn.
”
“Năm nay Thúy Hồng cũng không nhỏ, hẳn nên tìm một nhà chồng cho nàng, ngày thường các ngươi và nàng có thể nói lời thiệt tình, thay ta hỏi một chút, cũng không thể cả đời đều ở trong phủ, lãng phí tuổi xuân.
”
Hương Ảnh gật đầu cười nói: “Nô tỳ hiểu được, chỉ là dĩ vãng nghe Thúy Hồng tỷ nói, nàng không muốn rời đi, luôn lo lắng về sau tìm không được phu quân tốt, còn không bằng ở trong phủ tìm một gã sai vặt hôn phối, về sau có thể vẫn luôn đi theo phu nhân, kỳ thật nô tỳ cũng nghĩ như vậy.
”
“Ngươi không giống các nàng, các nàng xuất thân bần hàn, từ nhỏ ngươi cũng đi theo cha mẹ đọc sách, ta rất muốn lưu các ngươi tại bên người, nhưng cũng không thể ủy khuất các ngươi, nữ tử làm sao không gả chồng, về sau già rồi vẫn cần một người tâm