“Đoàn Tử đệ đệ, cái này ăn ngon.
” Trong noãn các ở tiền viện, Trung Nhi lớn hơn Đoàn Tử một tuổi kẹp một khối khoai tây hầm nhu mềm tới trong chén Đoàn Tử, còn cẩn thận dè dặt nói: “Phải cẩn thận nóng.
”
Đoàn Tử nhìn khoai tây vàng tươi, mùi hương làm hắn thực vui vẻ nheo mắt, “Cảm ơn ca ca.
”
Trước khi ra ngoài cha mẹ đã dặn, ở bên ngoài phải hiểu chuyện, không thể tranh chấp với người khác, hơn nữa hắn và Lục Hách rất quen thuộc, hai người thường xuyên gặp mặt, cho nên lúc ăn cơm đều ngồi cùng nhau.
Chỉ là gian ngoài Lục Thịnh nghe nói, tức khắc cười không khép miệng được, “Này khen ngược, Bùi phu nhân kêu nội tử là tỷ tỷ, con trai đệ kêu cháu nội huynh là ca ca!”
“Hài tử giao tình, cần gì so đo nhiều như vậy.
” Bùi Cẩm Triều đạm cười một tiếng không để bụng, chỉ như vậy Lục Thịnh liền vui vẻ, thật đúng là không phóng khoáng.
“Sách, đệ thật làm bộ làm tịch, hiện tại là tiểu hài tử, chờ trưởng thành mới có náo nhiệt.
”
“Được, vậy chờ lớn lên.
”
Dùng xong cơm trưa, Bùi Cẩm Triều đứng dậy, một tay ôm con trai, khom lưng cầm lấy hai chiếc giày mang cho hắn, mới xách hắn xuống đất, “Muốn đi chơi cũng được, không được đặt mình trong hiểm cảnh, còn nhớ rõ cha dạy dỗ như thế nào sao?”
“Nhớ rõ, cha yên tâm đi.
” Đoàn Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với Lục Hách: “Ca ca, chúng ta đi ra ngoài chơi.
”
“Được!” Lục Hách vội không ngừng lau lau miệng, nuốt xuống trong miệng hạch đào, mang giày vào liền cùng Đoàn Tử đi ra ngoài.
Kỳ thật hai bên đều ăn không phải thực bình tĩnh, lại cũng không có hành động gì khác, nơi này dù sao cũng là hiển hách uy danh Tướng Quân phủ, có lẽ ở trong cung Bình Nam Vương còn sẽ bừa bãi vài phần, nhưng đối mặt Minh Chiến cho dù là tư lịch hay là lãnh binh cùng với thân gia bối cảnh đều cường hãn hơn, hắn vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn không bằng, nếu nháo ra chút phong ba gì ở Minh gia, Minh tướng quân chắc chắn muốn tra trắng đen rõ ràng, đến lúc đó nói không chừng là ai mất mặt.
Nữ quyến bên này, Đường Mẫn không chút nào không vui khi bị Tiêu Lâm khiêu khích, ngược lại nói nói cười cười thật náo nhiệt với mấy người Phùng Minh Ngọc, làm cho Tiêu Lâm ở nơi xa xem càng giận dữ, rồi lại không thể làm gì, chỉ là không không làm chính mình tức giận đến no, cơm trưa dùng cũng rất ít.
Bởi vậy cơm trưa xong, nàng cũng không ở Tướng Quân phủ bao lâu, liền lôi kéo Tiền Cẩm Tú lấy lý do “Tẩu tử không thoải mái, yêu cầu về nhà nghỉ ngơi”, vội vã ngồi lên chiếc xe ngựa rời đi.
Đường Mẫn cũng không nóng nảy, nàng biết hôm nay lại đây không chỉ riêng là vì dùng cơm đơn giản như vậy, chắc là Minh Dương nói vói Minh tướng quân về lá thư kia, vì không nên công khai, vẫn phải chờ tới khi khách đều đi rồi mới được.
Giờ Thân, trong Tướng Quân phủ ngoại trừ ngày thường giao hảo không tệ với Minh Dương, còn lại đều đã lần lượt rời đi, mà lúc này Thẩm Khang lại đây mời Đường Mẫn đi tiền viện.
Nàng đứng lên nói với vài người: “Muội đi trước nhìn xem, vài vị tỷ tỷ trò chuyện.
”
“Đi thôi, có lẽ là Bùi đại nhân có việc tìm muội.
” Ôn Ngọc Kiều cũng biết mục đích hôm nay Đường Mẫn tới, vẫn là đêm qua trượng phu nói cho nàng, nàng rất bội phục Đường Mẫn, mà trượng phu có vẻ đã đứng cùng Bùi đại nhân.
Ôn Ngọc Kiều rất ít hỏi Chu Vô Cực chuyện bên ngoài, trượng phu làm như thế nào, nàng đều không có ý kiến, chỉ cần tĩnh tâm xử lý hậu trạch là được.
Tuy Chu phủ có hai thông phòng, cũng đều là trước khi nàng gả đã có, từ sau khi nàng gả vào Chu gia, trượng phu cũng chỉ có lúc nàng mang thai hoặc là thân mình không có phương tiện mới qua đó nghỉ một đêm, trước nay đều sẽ không tha túng, hơn nữa thiếp thất vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, năm đó nàng gả thấp, hai người cũng phu thê tình thâm, chẳng sợ chức quan trượng phu không cao, nàng lại như cũ ái mộ hắn.
Từ khi con của hai người bọn họ lớn lên, phu quân cũng đã mấy năm không đi chỗ thông phòng, lúc trước nàng cũng nghĩ tới tiễn đi thông phòng, nhưng vì hai người kia đã không còn người thân, ngoài Chu gia cũng không chỗ nào để đi, dù sao ở trong phủ cũng chính là thêm hai đôi đũa, Chu gia còn không kém chút tiền ấy.
Đương nhiên cũng là do hai thông phòng an phận, nếu không cho dù nàng không ra tay, phu quân cũng không dung hai người kia.
Đường Mẫn đi vào tiền viện, sau đó được Thẩm Khang đưa tới thư phòng, đẩy cửa đi vào, bên trong đã có không ít người.
Cha con Minh tướng quân, Bùi Cẩm Triều, Chu Vô Cực, Lục Thịnh và Tô Bình Vân.
“Bùi phu nhân tới, mời ngồi.
” Minh tướng quân nhìn thấy người thật lại đây, vội vàng mở miệng mời nàng ngồi xuống.
Đường Mẫn cũng không có ngượng ngùng, hơi hơi hành lễ liền ngồi xuống bên người Bùi Cẩm Triều, tiếp nhận trà một gã sai vặt đệ lên, nàng cười nói: “Chính là bởi vì phong di thư kia?”
“Đúng vậy, nghe nói Bùi phu nhân có thể xem hiểu chữ trên đó, cho nên mới mời phu nhân lại đây hỗ trợ đọc.
” Minh Chiến gật đầu, Minh gia bọn họ đã cất chứa lá thư ố vàng này trăm năm, năm đó sau khi Thái Tổ đại tang, tổ tiên mở ra phong thư này, chữ trên đó làm tổ tiên mắt choáng váng, căn bản xem không hiểu, thế nhân toàn nghĩ Thái Tổ ban cho tổ tiên bản đồ kho báu, kỳ thật nơi nào còn có cái gì tàng bảo đồ, lúc ấy tiền triều quốc khố cũng không còn bao nhiêu tiền bạc, nếu thật sự quốc khố giàu có và đông đúc, thiên hạ tất nhiên an ổn, cần gì phải khởi binh tạo phản, hơn nữa sau đó Đại Vinh thiên hạ mới định, trấn an lòng quân, cứu tế bá tánh, tiền tài cướp đoạt từ quốc khố và các phủ đệ tham quan cũng đã mười không tồn năm, lúc ban đầu mấy năm thực sự rất gian nan, lúc ấy Thái Tổ thật sự là dốc hết sức lực.
Đường Mẫn đứng dậy đi lên lấy lá thư kia, xoay người nhìn Bùi Cẩm Triều nói: “Ta đã dạy biểu ca không ít, hiện tại chàng có thể xem hiểu bao nhiêu?”
Bùi Cẩm Triều tiếp nhận, nói: “Đoạn đầu có thể xem hiểu, là tên của tổ tiên Minh gia, mấy chữ này đều nhận thức, chính là dịch trôi chảy có chút khó khăn.
”
Đường Mẫn cười gật đầu, đã rất lợi hại, ngày thường thời gian của hắn không nhiều lắm, bình thường đều là mỗi cách mấy ngày nàng mới có thể dạy Bùi Cẩm Triều một chút, cũng không phải chính thức dạy dỗ, cho nên có thể nhận thức từ đơn trên đó, Đường Mẫn đều phải giơ ngón tay cái lên, nối liền phiên dịch lại là có chút khó khăn, chính là Đường Mẫn cũng không phải hoàn toàn cái gì cũng hiểu.
Nàng ngồi xuống ghế, âm điệu bình thản từ hoãn, tinh chuẩn phiên dịch ra ý trên mười mấy trang giấy viết thư, nghe được nội dung, mọi người đều là hai mặt nhìn nhau.
Khó trách lúc trước Đường Mẫn nói đây không coi là một phong di thư, cũng khó trách lúc trước Thái Tổ lại phải dùng loại ngôn ngữ làm người xem không hiểu viết ra, trên thực tế lá thư này càng giống một loại tự truyện, nói đều là chuyện của chính ông, có lẽ là một ngày nào đó cảm thấy đột nhiên hứng khởi, mới tùy tay viết ra.
Nội dung trên thư kỳ thật có chút không thể tưởng tượng, thậm chí bọn họ hoài nghi Đường Mẫn nói rốt cuộc là thật hay giả, bởi vì không ai biết, nội dung thư tự nhiên là lời nói một phía của Đường Mẫn.
Lưu Hi Thần, tên huý của đương kim Thái Tổ, kiếp trước cũng tên như thế.
Đại Vinh triều Lưu Hi Thần là con trai của Đại Lý Tự Khanh tiền triều, trước khi xuyên qua Lưu Hi Thần là tham mưu trưởng lục quân đặc chiến bộ đội, từng chỉ huy vài lần chiến tranh vượt cảnh, tiêu diệt mấy gian tế quốc gia khác phái đến Hoa Hạ, chiến công hiển hách, thân gia bối cảnh cũng bưu hãn, tổ phụ là khai quốc công huân, phụ thân là đại tướng không quân, mẫu thân là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lưu thị hưởng dự quốc tế, cái này nàng tự nhiên biết, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy.
Mà nay hai người lần lượt xuất hiện ở đây, hơn nữa niên hạn vượt qua trăm năm, đây là một cảm giác thực kỳ diệu.
“Bùi phu nhân thật sự là đại tài, có thể nhận được văn tự phiên bang.
” Minh Chiến rốt cuộc hiểu rõ nội dung mặt trên, trong lòng tự nhiên kích động, ông nghĩ nếu có thể sao chép ra, có thể thiêu cho tổ tiên, làm ông ấy dưới suối vàng có biết, cũng có thể xem như hoàn thành tâm nguyện, có thể giáp mặt Thái Tổ huynh đệ cùng sống cùng chết.
“Cũng không tính cái gì, ta và Thái Tổ đến từ cùng một nơi, hơn nữa cũng từng nghe về ông ấy.
” Hoa Hạ mênh mông đại quốc bị Minh tướng quân nói thành “Phiên bang”, Đường Mẫn cũng không giải thích, chính mình biết là được.
“Lời này thật sự?” Minh Chiến đột ngột đứng lên, khiếp sợ một lát, sau đó bước nhanh đi bên trong một loạt kệ sách, tìm tìm kiếm kiếm tìm ra vài bản đồ địa lý, sau đó làm Minh Dương dọn đi toàn bộ đồ vật trên bàn sách, đặt mấy bản đồ lên bàn, “Bùi phu nhân tiến lên xem, đây là bản đồ hiện giờ của Đại Vinh, đây là bản đồ mấy quốc gia lân cận, không biết nơi Bùi phu nhân sinh sống, lại là như thế nào?”
Đường Mẫn cười khổ, “Không biết Minh gia tổ tiên có nói rõ, Hoa Hạ ta năm nghìn năm lịch sử, vẫn chưa có Đại Vinh xuất hiện? Nên này bản đồ địa lý khả năng cũng không ăn khớp.
” Nàng tiến lên xem, nhìn trước mắt bản đồ, lại kinh ngạc phát hiện, hiện tại Thịnh Kinh lại là N thị ở Hoa Hạ, mà Kinh Châu phủ chính là thành phố S, “Thật là kỳ diệu.
” Nàng không nhịn được tán thưởng.
Dựa theo bản đồ này biểu thị, hiện giờ Đại Vinh bắc từ thành phố B, nam đến F thị, đông lâm biển rộng, tây ngăn thành phố S, lại chỉ lớn bằng một phần tư Hoa Hạ, nàng phất tay chiếu bản đồ xu thế, nói với Minh tướng quân: “Nơi ta sống, bắc từ Bắc Nhung, nam đến Dạ Ly, tây ngăn Khương quốc, tổng diện tích đạt chín trăm sáu mươi vạn kilomet vuông, là mênh mông đại quốc.
”
Lúc này Minh Chiến càng là tay run lợi hại, ông lại lần nữa xoay người chui vào kệ sách, sau đó từ bên trong nhảy ra một quyển sách, nói là sách, kỳ thật càng giống tự mình xâu lại các trang giấy, từ bên trong ông mở ra một tờ, đặt trước mặt Đường Mẫn nói: “Đây là năm đó Thái Tổ lưu lại, vốn chỉ là tùy ý làm, sau đó được tổ tiên đóng sách, nội dung trên đó y như Bùi phu nhân nói, hơn nữa ngay cả diện tích quốc thổ đều giống nhau như đúc, chín trăm sáu mươi vạn kilomet vuông.
”
Đường Mẫn nói ra lời này, Minh Chiến liền không hề hoài nghi, Bùi phu nhân và Thái Tổ thật sự đến từ cùng một nơi.
Tiền triều những năm cuối, là triều đại binh hoang mã loạn, đế vương ngu ngốc, phong lưu thành tánh, tiền triều đều bị gian nịnh khống chế, ngoại trừ đế đô ca vũ thăng bình, địa phương khác đều là đạo phỉ hoành hành, thiên tai không dứt, Thái Tổ xuất hiện giống như một ánh rạng đông, cứu quốc gia trong nguy nan, cứu bá tánh trong nước lửa.
Hiện giờ trong triều cũng là Tiền Hoài An khống chế triều cục, tuy Hoàng Đế tốt hơn một chút so với hoàng đế cuối cùng của tiền triều, lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, năm đó sau khi Duệ Thân Vương bị bệ hạ diệt môn, Minh tướng quân cũng đã rất ít hồi kinh, ý tưởng trong lòng ông rất đơn giản sáng tỏ, nếu không có đan thư thiết khoán Thái Tổ ban, Minh gia chắc chắn bước lên vết xe đổ của Duệ Thân Vương phủ.
Hoàng Đế lòng dạ quá hẹp hòi, còn không tự biết, hắn cho rằng diệt trừ Duệ Thân Vương, triều chính sẽ thuộc về hắn khống chế, không ngờ lại vì người khác làm áo cưới.
Chẳng lẽ Bùi phu nhân xuất hiện, cũng là có dự triệu?
Nhưng Bùi phu nhân là một nữ tử, nếu làm nữ tử họa quốc, này không phải ông muốn thấy.
Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải.
Bùi Cẩm Triều dữ dội nhạy bén, nhìn thấy Minh Chiến trầm mặc, trong lòng hắn liền có suy tính.
“Minh tướng quân, hai người chúng ta có thể nói chuyện riêng không.
”
Minh Chiến phức tạp nhìn Bùi Cẩm Triều, sau đó mới gật đầu với Minh Dương.
Mà Chu Vô Cực muốn lưu lại, lại nhìn thấy Bùi Cẩm Triều âm thầm gật đầu, chỉ phải thấp thỏm túm Lục Thịnh đi ra ngoài.
Đường Mẫn thấy thế, cười nói: “Ta mang theo Đoàn Tử trò chuyện với Minh Ngọc tỷ trước, chờ lát nữa chúng ta cùng về nhà.
”
“Được, chờ ta.
”
Nửa canh giờ sau, Bùi Cẩm Triều đi tìm Đường Mẫn.
Đường Mẫn nhìn hắn tiến vào, cười nói: “Đều nói xong?”
Trong lòng Bùi Cẩm Triều ấm áp, không cần phải nói hắn cũng biết quyết định của chính mình bị nàng biết được, gật đầu nói: “Nói xong, chúng ta về nhà đi.
”
“Được!” Nàng kêu Đoàn Tử, nói với mấy người trước mắt: “Chúng ta đi về trước, ngày sau ở Tướng phủ gặp.
”
“Vốn dĩ tỷ không định đi, nếu muội không thể thoái thác, tỷ cũng không thể để một mình muội đi đầm rồng hang hổ, cho dù chỉ vì muội, các tỷ tỷ cũng muốn đi một chuyến.
”
“Dạ, vẫn là vài vị tỷ tỷ tốt nhất.
”
Trong xe ngựa, Bùi Cẩm Triều nhắm mắt không nói, Đường Mẫn cũng không quấy rầy hắn, hiện tại khả năng hắn có rất nhiều chuyện cần nghĩ kỹ.
Minh tướng quân hẳn đã biết thân phận biểu ca, chỉ là xưa nay Minh gia đều nguyện trung thành đương kim bệ hạ, dựa theo nguyên tắc xử sự của Minh gia, chỉ cần một ngày Bùi Cẩm Triều không phải Hoàng Đế, ông sẽ không đứng về phe bọn họ, nhưng ít nhất có thể làm Minh gia quân “cứu viện không kịp”.
Thái Tổ có thể thuận theo thế cục, khởi nghĩa vũ trang, Minh gia trăm năm qua không một ai ăn chơi trác táng, Đường Mẫn tín nhiệm Minh gia, tin tưởng biểu ca cũng nghĩ như thế.
Tình thế hiện nay, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Biểu ca thông tuệ, nếu thân phận của hắn nói ra sẽ bị Minh gia quân kiêng kị, hắn tất nhiên sẽ không mở miệng, mà nay nếu chịu nói, thuyết minh trong lòng hắn đã có tính toán hoặc là cách ứng đối.
Đối với chính trị, nàng không có đầu óc nhạy bén, cho nên chuyện như vậy, nàng cũng chỉ có thể ở sau lưng yên lặng duy trì, không làm được gì khác.
Đêm đó, Đường Mẫn súc trong lòng Bùi Cẩm Triều, ánh mắt mê ly.
“Đi Tướng phủ cũng đừng mang theo Đoàn Tử, hay là ngày mai cho hắn đi Trung Nghĩa Hầu phủ chơi chơi đi.
” Mang đi Tướng phủ nàng không yên tâm, mà đối với Tiền Hoài An, Đường Mẫn cũng bởi vậy cảm thấy sâu sắc chán ghét.
Biết rõ không phải thứ gì tốt, lại không thể không đi, đây là bi ai của nữ tử hậu trạch Thịnh Kinh, nếu không đi, ở triều đình Tiền Hoài An tất nhiên sẽ làm chuyện bất lợi với biểu ca.
Hiện giờ tuy hắn là đại học sĩ, nhưng so sánh với Tiền Hoài An, như cũ là cánh tay và đùi, trong đó rất nhiều quan hệ lợi hại cũng không phải nàng nghĩ dễ hiểu như vậy.
Thực rõ ràng, Tiền Hoài An nhất định biết Tiêu Lâm có ý với biểu ca, nếu Tướng phủ mở tiệc, thân là thê tử của Bùi Cẩm Triều, tất nhiên phải chấp nhận mời, cũng không biết trong đó ông ta rốt cuộc sắm vai nhân vật gì.
Lần này Tiêu Lâm vào kinh chọn rể đã không phải bí mật, thái độ Tiêu Khắc đối với Bùi Cẩm Triều cung yến ngày đó, có lẽ người có tâm hơi chút tưởng tượng là có thể hiểu.
Hiện giờ nếu Tiêu Lâm không gả cho Bùi Cẩm Triều, nhà khác thật đúng là không muốn cưới, cho dù nàng xinh đẹp.
Ở trong triều có uy tín danh dự chính là sẽ không muốn con dâu hoặc tức phụ như vậy, mà không có thân phận gì có lẽ muốn chính mình con cháu cưới Tiêu Lâm, nhưng căn cơ quá thiển, người ta cũng chướng mắt.
Nếu không phải Tiêu Lâm có cha là Bình Nam Vương, nữ tử như vậy kết cục thông thường không tốt, hiện giờ ỷ vào Bình Nam Vương tác oai tác phúc ở Thịnh Kinh, dám trắng trợn táo bạo muốn hãm hại chính thê, nói thật, Đường Mẫn thật đúng là chưa từng chán ghét một người như thế, cha con bọn họ xem như chiếm hai hạng đầu, chẳng phân biệt sàn sàn như nhau.
Nhận thấy được nàng thất thần, Bùi Cẩm Triều vỗ vỗ mông nàng, cười nói: “Đừng lo lắng, nàng còn sợ ta hộ không được nàng sao?”
“Chàng ở tiền viện ta tại hậu trạch, biểu ca làm sao hộ ta, ngày sau ta chỉ có thể tự mình trù tính, biểu ca ở tiền viện cũng đừng thiếu cảnh giác, nơi đó dù sao cũng là Tướng phủ, tiền viện ta không thể tùy ý đi lại, nhưng Tiêu Lâm lại không có cố kỵ.
”
“Một nữ tử thôi, nếu ta thật sự có tâm kháng cự, nàng ấy còn có thể làm gì ta.
” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, “Trừ phi thật sự không tâm tư cự tuyệt, bên người ta có nàng, sao có thể nhìn trúng mặt hàng như Tiêu Lâm, muốn chế tạo chuyện xấu, đơn giản chính là hắt trà hạ dược tin tức giả, trong lòng ta hiểu rõ.
”
“Ừ, ta tin tưởng biểu ca, ngày ấy nếu ta tại hậu trạch xảy ra chuyện gì, chàng cũng đừng kích động, xong việc đều phải suy xét rõ ràng, miễn cho rớt vào tầm ngắm của người khác, ngày đó có Minh Ngọc tỷ, Phương Hoa tỷ và Ngọc Kiều tỷ, ta sẽ không tách ra khỏi các nàng đơn độc hành động, nếu có người truyền tin tức cho chàng, chỉ có thể là bốn nha hoàn bên cạnh ta, người khác nói chàng ngàn vạn đừng tin.
”
“Được, ta đều nhớ rõ, đêm đã khuya, sớm chút nghỉ ngơi đi.
”
Hắn đâu phải người tâm tư đại ý, biết rõ Tướng phủ sẽ có ngoài ý muốn, hắn càng đánh lên hoàn toàn tinh thần, nếu hắn ăn buồn mệt, hắn có vô số phương pháp làm Tiêu Lâm sống không bằng chết, nhưng nếu Mẫn Mẫn ăn mệt, cũng không phải hắn muốn thấy.
Còn về muốn nạp Tiêu Lâm làm thiếp, thuần túy chính là vô nghĩa, nữ nhân kia ngay cả xách giày cho Mẫn Mẫn cũng không xứng.
Sáng sớm mười hai, Đường Mẫn đưa con trai đến Trung Nghĩa Hầu phủ.
Trong hầu phủ, Phùng Minh Ngọc cũng đang chuẩn bị quần áo, nghe được hạ nhân nói Đường Mẫn tới, cũng bất chấp chải đầu, tóc rối tung liền ra ngoài.
“Sao muội tới sớm như vậy?” Phùng Minh Ngọc tiếp đón nàng vào nhà, nói: “Muội ngồi một lát, tỷ thu thập một chút chúng ta liền đi.
”
“Minh Ngọc tỷ đừng nóng vội, hôm nay muội lại đây chính là muốn để Đoàn Tử ở nhà tỷ, chờ sau khi dự tiệc, lại đón hắn về nhà, mang theo muội không yên tâm.
”
Phùng Minh Ngọc gật đầu, “Để ở trong phủ đi, hôm nay nương cũng không đi, vừa lúc bà ở trong phủ nhìn, hôm nay không thể mang theo, ai yên tâm nha.
”
Chờ sửa sang xong, hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Trước kia Tướng phủ mở tiệc bình thường tỷ cũng không đi, hôm nay có muội nên tỷ mới đi, quận chúa kia vừa thấy chính là chưa từ bỏ ý định, hôm nay không chừng muốn nháo ra chuyện xấu gì, muội nói xem một cô nương đang yên đang lành, còn có thân phận như vậy, dạng phu quân gì tìm không thấy, cố tình trắng trợn táo bạo mơ ước phu quân người khác, cho dù về sau gả đi, nàng cảm thấy cuộc sống có thể tốt sao? Thật không biết nghĩ như thế nào.
”
“Đó là vì Bình Nam Vương chiếm cứ Vân Nam, đã tương đương với thổ hoàng đế, liên hôn với Tiền gia, chiếm tiện nghi không đơn giản chỉ là Tiền gia, nhưng ít nhất ở Thịnh Kinh, Bình Nam Vương vẫn không thể áp Tiền gia một đầu, muội không rõ lắm Bình Nam Vương phi là người nào, nhưng Bình Nam Vương tuyệt đối không phải tính tình tốt, hôm nay muội nhưng thật ra không có gì, cô nương gia làm ầm ĩ lên cũng là mất chút thể diện, nhưng muội lại không yên tâm biểu ca, rốt cuộc thân thể hắn yếu đuối, nếu bị người làm gì, vậy phiền toái.
”
“Cái này muội cũng đừng lo lắng, Thế Tử cũng đi, hơn nữa hôm nay tham dự không chỉ người của Tiền Hoài An, cũng có triều thần bất hòa bọn họ, luôn có người sẽ nói chuyện vì Bùi đại nhân.
”
“Nếu là như thế thì tốt rồi.
” Đôi khi cho dù mình chiếm lý, cũng không thể thay đổi hiện trạng, chỉ hy vọng biểu ca có thể cẩn thận lại cẩn thận, nếu không Tướng phủ chắc chắn trở thành một phương địa giới quấy phong vân.
Quan lớn một bậc áp chết người, đây là hiện trạng và bi ai.
Biểu ca từng nói nàng từ chối Tướng phủ mời, chỉ là Tiêu Lâm thực hiển nhiên sẽ không bỏ qua dễ như trở bàn tay.
Mấy năm nay tình cảm Bùi Cẩm Triều dành cho nàng, nàng tất nhiên xem ở trong mắt, không có đạo lý chỉ một mặt tiếp thu mà không trả giá, chuyện giữa những nữ nhân tự nhiên vẫn phải do nàng giải quyết, chuyện này biểu ca cũng oan uổng, ngay cả lời nói đều không nói một câu với quận chúa kia, đã bị người đơn phương thích, còn phát triển đến nông nỗi bây giờ, thật sự cho rằng nàng là quả hồng mềm?
Hôm nay Tiêu Lâm không ra tay thì tốt, nếu thật sự không cần mặt mũi, nàng cũng chắc chắn cho Tiêu Lâm tan vỡ đầy miệng răng.
Hiện đại tiểu tam chẳng qua chính là muốn tiền của nam nhân, Tiêu Lâm nhưng thật ra chơi tiện, ngay cả tam nhi cũng không phải liền muốn diệt trừ chính thất trước, hôm nay nàng hành động, tương lai tất nhiên sẽ vì Bình Nam Vương phủ thu nhận tai họa ngập đầu.
Tuy nàng không thể gặp người chết, cũng không có tố chất tâm lý giết người, nhưng biểu ca nhà nàng cũng không phải người ôn thôn, bị người uy hiếp như thế, về sau còn muốn thả bọn họ một con ngựa? Đừng có nằm mộng.
Đi vào Tướng phủ, ở trước cửa đãi khách chính là thê tử của Tiền Hàm Chi Tiền đại nãi nãi, nhìn thấy các nàng đã đến, cười làm hạ nhân dẫn các nàng đến nội viện.
Lúc này nơi này đã có không ít gương mặt quen thuộc, thái thái và tiểu thư các phủ đang tốp