Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 119


trước sau


Kỳ thật ngày đó, Tiền Ích Chi căn bản không phải nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, mà là ở một phòng phía sau, là bị Thẩm Khang điểm huyệt ngủ khiêng qua.

Thẩm Khang thân là tử sĩ, ở bên cạnh Bùi Cẩm Triều đã gần hai mươi năm, tuy sau khi Bùi Cẩm Triều chết hắn ẩn cư ở trong thôn phụ cận kinh thành, nhưng hai năm sau là người đầu tiên được Bùi Cẩm Triều truyền tin tức, trí tuệ nên có hắn một chút cũng không ít.

Nếu biết chuyện này có người ở sau lưng thiết kế, lại còn âm thầm đổi chủ tử và nhị công tử, tất nhiên có mục đích, rốt cuộc kia chính là “mị dược”, làm sao hắn có thể để đối phương thực hiện được.

Tiền nhị công tử là người tốt, điểm này rất nhiều năm trước Thẩm Khang sớm đã điều tra rõ ràng, chỉ là mấy năm nay không hồi kinh, Tiền tam công tử cũng đã biến thành như vậy.

Nhưng như vậy vừa lúc, đã có người muốn dùng phương pháp này, vậy cho nàng một cái thống khoái, dù sao đối với Tiền tam công tử, con rận nhiều không sợ cắn.

Chỉ là tết Thượng Nguyên qua, một nhà Bình Nam Vương liền quay về Vân Nam, không bẻ xả việc hôn nhân của con gái với Tướng phủ.

Đại khái là Bình Nam Vương thật sự nuốt không nổi Tam công tử Tướng phủ.

Mà trong cung Vu Uyển Ninh biết được Tiêu Lâm mưu kế thất bại, xám xịt bỏ chạy về Vân Nam, khóe môi cười lạnh thấm người cốt tủy.

“Tự cho là quận chúa thì không gì làm không được? Cũng chỉ là một bao cỏ.


Năm đó kế hoạch của nàng tự nhận là không hề sơ hở, không phải cũng bị Đường Mẫn xuyên qua trong nháy mắt? Thế cục vốn hoàn mỹ, lại không biết vì sao xoay ngược lại, đánh nàng rớt vào bụi bặm, nếu không như thế, hiện tại nàng cần gì rơi xuống hoàn cảnh như vậy.

Tiêu Lâm, quận chúa Bình Nam Vương phủ, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu đau khổ gì, có thể có tâm cơ gì chứ, còn vọng tưởng vặn ngã Đường Mẫn.

Kỳ thật chuyện này ảnh hưởng đâu chỉ một mình Tiêu Lâm, phải biết rằng lần này nháo ra chê cười chính là Tiêu Lâm và Tiền gia Tam công tử, chỉ là không biết vì sao, ngày hôm sau gần như tất cả mọi người đều biết, Võ Dương quận chúa hận gả, thừa dịp Tiền gia Tam công tử say rượu, trộm xâm nhập phòng hắn nghỉ ngơi, ý đồ phi lễ lại ăn vạ hắn.

Kỳ thật hai người này cũng là tám lạng nửa cân, Võ Dương quận chúa tuổi lớn chưa giả, nhưng Tiền tam công tử danh tiếng cũng thực sự không tốt, hai người thân gia bối cảnh ngang nhau, sao không ghép thành đôi, có tức phụ lợi hại như vậy quản hắn, cũng đỡ hắn ra ngoài nơi nơi chơi bời lêu lổng, hái hoa ngắt cỏ.

Mà nô tài Lục gia bị thu mua cũng bị trượng trách bán đi, chuyện này làm Lục Thịnh cực kỳ bực bội, sau khi hồi phủ hoàn toàn nghiêm túc quản thúc hạ nhân trong phủ, cũng tra ra rất nhiều chuyện dơ bẩn, ngay cả mười mấy năm trước thiếp thất âm thầm xuống tay với chủ mẫu cũng bị nắm ra.

Có lẽ là nghĩ đến trong phủ Bùi Cẩm Triều sạch sẽ, hậu trạch an ổn, Lục Thịnh cũng trực tiếp tiễn đi toàn bộ thiếp thất trong phủ, tự nhiên cũng cho không ít bạc, rốt cuộc cũng theo hắn mười hai mươi năm, Lục phủ lúc này xem như an tĩnh.

Thế nên lại lần nữa nhìn thấy Phùng Minh Ngọc, cả người hạnh phúc như trẻ ra mười tuổi.

Kỳ thật hiện tại Tiền tướng thực đau đầu, hiện giờ quan hệ Tiền gia và Bình Nam Vương phủ có thể nói là có chút khẩn trương, nhưng rốt cuộc chuyện này ai là người khởi xướng, người sáng suốt vừa thấy liền biết.

Bực thì bực Tiêu Khắc chỉ có một con gái bảo bối, hiện giờ ở Tiền gia làm yêu không thành ngược lại ăn lỗ nặng, mà Tiền gia Tam công tử còn cắn ngược lại, thế nên làm thanh danh con gái bảo bối của hắn bị hủy, chuyện này hắn làm sao có thể nuốt xuống.

Tuy hiện giờ trong tay ông ta còn có Kinh Kỳ Vệ, nhưng so sánh với cấm quân, tuần phòng doanh và Ngũ Thành Binh Mã Tư, còn kém hơn rất nhiều, khống chế triều đình cục diện chính trị không thành vấn đề, nhưng muốn lật đổ Lưu Ngạn thống trị, chính mình độc bá thiên hạ, chính là có chút khó khăn.

Tất cả có thể trách ai? Trách Bùi Cẩm Triều vào mắt Tiêu Lâm, trách Đường Mẫn không biết tự lượng sức mình, trách Tiêu Lâm thủ đoạn quá bỉ ổi, cũng tự trách con trai mình không nên thân không hiểu lấy đại cục làm trọng, tóm lại mấy ngày nay ngay cả thượng triều, Tiền tướng gia cũng đã rất ít lên tiếng, lúc nào cũng như đang suy nghĩ gì.

Nhưng càng như vậy, Hoàng Đế càng kiêng kị ông ta, cũng không thể không tán thưởng một tiếng lực ảnh hưởng của Tiền Hoài An.

“Phu nhân, Tiền tam công tử bên ngoài cầu kiến.

” Quách Nghị từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Đường Mẫn thầm nghĩ, sao Tiền tam thiếu gia lại đến Bùi phủ.

Nhưng hiện tại biểu ca không ở trong phủ, nàng thân là chủ tử, vẫn nên mau chân đến xem, cũng phải mang theo Quách Nghị mới được.

“Đi ra ngoài nhìn xem đi.


Mang theo người tới chính đường, liền nhìn thấy Tiền Ích Chi vẻ mặt lười biếng nhàn nhã, đang dựa vào ghế, phẩm trà xanh, nhìn thấy Đường Mẫn đi vào, ý cười trong mắt hắn chậm rãi gia tăng.

“Nhà tôi thượng triều chưa về, không biết Tam công tử có chuyện quan trọng hay không? Việc nhỏ tôi có thể hỗ trợ chuyển đạt, chuyện quan trọng thì buổi chiều hoặc là ngày khác công tử lại đến.

” Đại Vinh triều là mười ngày nghỉ một ngày, hai ngày trước mới nghỉ rồi.

“Không coi là chuyện lớn, chỉ là tới xác minh ý nghĩ trong lòng, ta cũng biết Bùi đại nhân chưa tan triều, nhưng nói với Bùi phu nhân cũng được.

” bộ dáng Tiền Ích Chi “chúng ta rất quen thuộc”, “Bản công tử thanh danh không tốt, cũng không cần phân phát hạ nhân, đều là một ít chuyện không quan trọng thôi.


Đường Mẫn ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn hắn nói: “Tam công tử mời nói.


“Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, chính là ngày đó nhà ta mở tiệc, rõ ràng ta nghỉ ở sân sau, sao lại tỉnh lại ở tiền viện, hơn nữa xong việc biết được ngày đó trúng dược là Bùi đại nhân và nhị ca nhà ta.

” Hắn nhẹ nhàng chụp phủi quạt xếp trong tay, “Nếu Tiêu Lâm thật coi trọng nhị ca nhà ta, chỉ cần Bình Nam Vương lộ ra một chút với lão gia tử nhà ta là được, thành hay không cũng chỉ là một câu nói, hơn nữa cho dù muốn áp dụng thủ đoạn, ngày thường cũng được, không cần một hai phải chọn trường hợp trọng đại, cho nên ta đoán Tiêu Lâm coi trọng hẳn là Bùi đại nhân, mà căn phòng ta tỉnh lại, lúc trước cũng là Bùi đại nhân tạm thời nghỉ ngơi, có đúng không?”
“Thế nhân đều nói Tiền tam công tử mê luyến nữ sắc, chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi, hiện giờ vừa thấy, nhưng thật ra thế nhân ngu muội, chỉ là hôm nay Tiền tam công tử tới cửa thật sự chỉ là vì chứng thực chuyện này?”
“Chẳng lẽ còn có chuyện khác?” Tiền Ích Chi nheo mắt, cười giống như một con hồ ly, “Chuyện này là bản công tử thế Bùi đại nhân chắn tai, cho nên xem như các ngươi thiếu ta một nhân tình nho nhỏ, nếu không cho dù Bùi đại nhân có tâm kế, có khả năng cỡ nào, chuyện này chung quy cũng là một chậu nước bẩn, Bùi phu nhân cảm thấy có lý không?”
Đường Mẫn vốn muốn nói, chuyện này chính là xảy ra trong phủ các ngươi, ngươi thân là người Tiền gia, theo lý ngươi cũng nên chịu, nhưng nghĩ đến ngày ấy Tiền Cẩn Chi, nghĩ lại Tiêu Lâm làm người, Tam công tử hỗn đản cỡ nào, chuyện này chung quy cũng là bọn họ làm thiếu thỏa đáng, hơn nữa vẫn là một tay Thẩm Khang thúc đẩy, hắn là tâm phúc của Bùi Cẩm Triều, nếu chính mình không đồng ý, có lẽ Tam công tử còn sẽ biến đổi cách khác nói tiếp.

“Có vài phần đạo lý, cho nên rốt cuộc Tam công tử muốn như thế nào?” Nàng cúi đầu cười khẽ, “Chẳng lẽ công tử không cưới được quận chúa, trong lòng không cam tâm?”

“Ai, đừng nói chuyện vòng cong cong với bản công tử, loại mặt hàng này, mỹ thiếp bên cạnh bản công tử đều tốt hơn nàng nhiều.


Dứt lời đứng lên, có vẻ muốn rời đi.

“Bùi phu nhân, nhớ kỹ ngài nói, thiếu ta một ân tình.

” Hắn nhìn Đường Mẫn, cười thật là phong lưu.

Đường Mẫn gật đầu, cười nói: “Nhà tôi địa vị hiện nay vẫn là dựa vào tướng gia.


Tiền Ích Chi bước chân hơi hơi dừng lại, “Bùi phu nhân, ta cũng không coi khinh bất luận một người nào, cho nên hy vọng Bùi phu nhân chớ lại vòng quanh, địa vị Bùi đại nhân như hiện nay, rốt cuộc là dựa vào ai, trong lòng ta vẫn là có cái nhìn của chính mình.


Hôm nay tới cửa, chính là vì muốn một ân tình, Tiền Ích Chi quả nhiên mặt ngoài phong lưu ăn chơi trác táng, kỳ thật tâm như lả lướt.

Buổi tối Bùi Cẩm Triều trở về, nàng kể chuyện hôm nay cho hắn nghe, Bùi Cẩm Triều cũng không để ý lắm.

Theo sau nàng lo lắng hỏi: “Biểu ca, như vậy có thể có ngại với kế hoạch của chàng hay không?”
“Đừng để ý, hắn không phải người được một tấc lại muốn tiến một thước, trái phải rõ ràng trước mặt, Tiền Ích Chi còn rõ hơn cả Tiền Cẩn Chi, hơn nữa một ân tình, làm sao có thể đổi được mạng người một phủ.


Nghe được Bùi Cẩm Triều đánh giá, Đường Mẫn mới phản ứng lại, hắn xác thật chưa bao giờ nói Tiền Ích Chi một câu không phải.

Hắn đi vào tiểu thư phòng, nói: “Năm trước Giang Bắc tuyết lớn, áp suy sụp không ít dân cư, triều đình chi ngân sách vẫn chưa đưa đến trong tay bá tánh, năm nay lại lần nữa đảm nhiệm khâm sai là Đoạn Tướng, Thái Tử đi theo.


“Thái Tử đi theo? Năm nay hắn cũng đã mười ba tuổi, dựa theo dĩ vãng quy chế, tuổi này Thái Tử đã có thể lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, không nghĩ tới lần đầu tiên làm việc lại là cứu tế?”
“Lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc ngắn hạn là không có cơ hội, hiện tại Lưu Ngạn hận không thể nhổ cỏ tận gốc toàn bộ người của Tiền Hoài An, nếu Thái Tử lại lâm triều, địa vị của hắn chắc chắn sẽ dao động, Lưu Ngạn khát vọng quyền lợi chính là vượt qua tưởng tượng của nàng, hắn không ngốc như vậy.


“Nếu là biểu ca thì sao? Chàng sẽ để con trai chu toàn với nhiều đại thần như vậy?” Đường Mẫn tự mình rót một ly trà đưa qua.

Bùi Cẩm Triều ngẩng đầu nhìn nàng không tha, cười nói: “Hắn là con trai chúng ta, trong lòng nàng cũng thấy xa như Thái Tổ năm đó, nàng còn có gì lo lắng, nếu sớm ngày mưu hoa xong, ta sẽ sớm ngày làm hắn tiếp xúc những việc này, trong triều thần tử dễ làm, không biết bao nhiêu người trong thiên hạ vì dân thỉnh mệnh, không có bọn họ tự nhiên còn có người khác, Mẫn Mẫn, thiên tử là ai, con của trời cao, quân vương nhân gian.

Quân muốn thần chết thần không thể không chết, đây là quyền thế, chí cao vô thượng, quyền thế là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt có thể tạo phúc vạn dân, dùng không tốt có thể hại nước hại dân, con trai chúng ta nhất định sẽ không làm bá tánh thiên hạ thất vọng.


“Tĩnh Đức đại sư chuẩn bị như thế nào?”
“Tất cả đều đã ổn thoả, chư vị phiên vương cũng đều đến đất phong vào tháng sau, sau đó thì chậm đợi Thái Hậu đại tang.


“Theo ý biểu ca, hiện giờ thân mình Thái Hậu từ từ suy nhược, thật là Vu Uyển Ninh động tay chân?” trong lòng Đường Mẫn vẫn có chút thổn thức, đối với Thái Hậu nàng không thể nói là cảm giác gì, nhưng ấn tượng tốt khẳng định là có.

Bùi Cẩm Triều cười khẽ: “Vu Uyển Ninh tiếp xúc không đến Thái Hậu.


“Vậy……”
“Nhưng Lưu Ngạn lại thỉnh thoảng đi thỉnh an Thái Hậu.


Đường Mẫn chấn động, đúng rồi.

Vu Uyển Ninh tiếp xúc không đến Thái Hậu, nhưng Hoàng Đế có thể, mà Vu Uyển Ninh lại có thể tiếp xúc Hoàng Đế, nói cách khác nếu là hạ dược, tất nhiên là đặt trên người bệ hạ.

Dựa theo tình cảnh hiện tại của Vu Uyển Ninh, túi thơm linh tinh Hoàng Đế hẳn sẽ không dùng, vậy chỉ có thể là mỗi tháng vài lần lâm hạnh, hương liệu cọ lên, rốt cuộc là hương liệu gì, có thể lưu giữ trên quần áo lâu như vậy?
“Thái y bên kia……”
Thái y không có khả năng phát hiện sao? Nghĩ như thế nào cũng không thông.

“Thái Y Viện?” Bùi Cẩm Triều châm biếm, “Thái y trong Thái Y Viện, ngoại trừ người của ta chính là người của Tiền Hoài An, chân chính trung với Lưu Ngạn có thể có ai? Chỉ cần ta không nói, Tiền Hoài An không nói, ai có thể ‘chẩn bệnh’ ra? Mẫn Mẫn, ngôi vị hoàng đế chỉ có một, nhưng muốn ngồi lên đâu chỉ hàng trăm, chân chính đi đến vị trí kia, đều là dẫm lên chồng chất xương trắng, hiện giờ Thái Hậu là chướng ngại vật của Tiền Hoài An, làm sao không phải chướng ngại của ta, bởi vậy bà ta không thể không chết.


“Ta biết, biểu ca, ta đều biết.

” Nàng nghĩ đến tuổi tác và sức khỏe của Thái Hậu, cũng có chút chua xót, ngoại thích được bà một tay bồi dưỡng, thời thời khắc khắc lại muốn mạng bà, trong lòng Thái Hậu tất nhiên hiểu rõ, cũng không biết tâm tình bà ra sao đối mặt tất cả.

“Ta chỉ là cảm thấy Thái Hậu thực đáng thương.


“Đây là con đường chính bà ta lựa chọn, kết cục như thế nào bà ta đều phải thừa nhận, Mẫn Mẫn, các đời lịch đại ngoại thích đều là họa loạn căn nguyên, ta sẽ không làm chuyện như vậy xảy ra.


Đường Mẫn hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, “Cho dù chàng muốn, ta cũng không đồng ý, ta đi vào nơi này không bao lâu gả cho chàng, thật đúng là không có cảm tình gì với bọn họ.


“Như thế thì tốt, nhưng nếu Đường Hạo thật sự có tài cán, ta quả quyết sẽ không mai một.



Đường Hạo như thế nào, Đường Mẫn sẽ không trù tính quá nhiều vì hắn, tất cả đều phải xem bản lĩnh chính hắn, có thể làm được trình độ gì, cũng là tạo hóa của chính hắn.

“Năm nay Tiền Cẩn Chi thành thân, Lục gia tam cô nương cũng sắp cập kê, nghe nói đã định hôn sự, là ấu tử của Ngô đại nhân Hộ Bộ.


“Ngô Khắc Kiệt làm người bỉnh chính, xử thế mượt mà, ấu tử của hắn nhất định cũng không kém, cũng là một nhân duyên tốt.

” Bùi Cẩm Triều gật đầu.

Đường Mẫn cũng nghĩ như vậy, nàng ở tiệc rượu gặp Ngô thái thái và hai vị thiếu nãi nãi hai lần, nhân phẩm tính nết đều thực không tệ, tin tưởng Trăn Trăn qua cửa, hẳn có thể hòa thuận, hơn nữa Ngô gia cũng không cần ấu tử kế thừa cạnh cửa, sẽ không dao động ích lợi trưởng tử, nhà cao cửa rộng đại viện, chỉ có không trộn lẫn ích lợi, tình nghĩa mới xem như củng cố, nếu không đều chỉ có thể xem như “chị em dâu” thôi.

Nàng nhớ rõ lúc trước Lục gia hình như coi trọng một nhà khác, không biết vì sao không thành.

Nói đến Lục Trăn Trăn, Đường Dĩnh chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, sang năm cập kê liền có thể gả chồng, hiện tại Đường Hạo còn chưa trở về, chờ hắn trở về lại hỏi chuyện trong nhà.

Thôn Đào Hoa, tết Thượng Nguyên vừa qua, Đường Hạo liền chuẩn bị thu thập hành lý về kinh.

Con trai mỗi năm trở về một lần, cũng chỉ ở nửa tháng, Trương thị tự nhiên luyến tiếc, nhưng lại luyến tiếc cũng không thể trì hoãn tiền đồ của hắn.

Hiện giờ con rể đã là quan lớn, ngay cả đi trong thị trấn, Huyện thái gia cũng đã sớm dặn dò, đừng đắc tội người Đường gia, con rể tuổi như vậy cũng đã là quan lớn, ai dám trêu chọc, về sau không chừng còn tiếp tục leo lên trên.

Một quan tép riu trong thị trấn, nói dễ nghe là huyện lệnh cửu phẩm, nói khó nghe chính là trấn trưởng, thuộc hạ cũng chỉ mấy sai dịch ăn mặc quan phục, nhưng dân sợ quan đã tẩm dâm đến trong xương cốt, cho dù hiện tại con gái gả cao, Đường gia cũng như cũ không bừa bãi, là không dám.

“Trong nhà cũng không có thứ gì tốt, mấy thứ này con mang đi cho đại tỷ con, nói với nàng, có rảnh thì trở về thăm.

” Trương thị dặn dò.

Đường Hạo nhất nhất gật đầu, cười nói: “Nương đừng lo lắng, nương dặn con đều nhớ kỹ, gia, đừng nhớ mong con, chờ thêm mấy năm nếu con trúng cử, sẽ chọn một chỗ phong cảnh tốt chút làm quan huyện, lại đón ngài qua hưởng phúc.


Đường lão gia tử nghe cháu trai nói, vui râu đều run rẩy, “Được, gia chờ, trên đường chú ý chút, đừng đi quá gấp rút.


“Biết, mọi người đều đừng lo lắng con, không phải còn có Kim Ngân sao.


Từ biệt người nhà, trở lại Thịnh Kinh đã là mùng chín tháng hai, dựa theo cái dạng này, kế tiếp không biết bao nhiêu năm hắn không thể mừng sinh nhật Đoàn Tử.

Trở lại trong phủ, nhìn thấy Đoàn Tử thực rõ ràng lại cao một chút, Đường Hạo trực tiếp bế lên, bước nhanh đi trong nhà.

“Cữu cữu, con rất nhớ cữu cữu.

” Đoàn Tử ôm cổ Đường Hạo, cười thấy răng không thấy mắt.

Đường Hạo xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Cữu cữu cũng nhớ con, ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan.

” Đoàn Tử gật đầu.

Trở lại trong phòng, Đường Mẫn làm Hương Ảnh mang theo Đoàn Tử, nàng lôi kéo Đường Hạo nói lên chuyện trong nhà.

“Sang năm tháng ba cập kê, việc hôn nhân đã định ra, là một nhà trong phủ thành, đệ cũng làm Kim đi hỏi thăm, nhân phẩm không tệ, nhưng mẹ chồng tương lai có vẻ lợi hại.


Đường Mẫn trầm ngâm nói: “Ở nhà chồng, quan hệ không tốt với mẹ chồng khó sống an ổn được.


“Cái này đại tỷ không cần lo lắng, tương lai muội phu không phải trưởng tử, không cần kế thừa gia nghiệp, phu nhân kia cũng biết tình huống nhà chúng ta, quả quyết không dám làm khó Đường Dĩnh, hơn nữa đệ cũng cố ý vô tình tiếp xúc muội phu, nhân phẩm không tệ, trong phủ cũng không có thông phòng tiểu thiếp lung tung rối loạn, hiện tại hắn làm việc ở nha môn tri phủ, là một bộ đầu, tuổi như vậy liền làm bộ đầu, cũng coi như có đầu óc, tình huống không giống Thịnh Thế Tử, cá nhân vẫn thực có chủ kiến, đệ cảm thấy có thể che chở Đường Dĩnh.


“Người nhà kia làm gì?” Chuyện liên quan hạnh phúc cả đời Đường Dĩnh, nàng không thể không hỏi cẩn thận.

“Trong nhà mở một lò gạch, làm đồ sứ, việc làm ăn ở Kinh Châu phủ còn xem như thực không tệ, ở phủ thành cũng có mấy cửa hiệu mặt tiền, mấy năm nay đồ vật chúng ta lục tục mang về cho Đường Dĩnh làm của hồi môn, ít cũng có 30 đài, hơn nữa bên trong

thực vững chắc, cho dù bọn họ phân ra sống riêng cũng không thành vấn đề, đương nhiên nếu Đường Dĩnh gả qua, bọn họ còn bỏ được phân gia.


Đường Mẫn gật đầu, hỏi: “Vậy đệ nói với Dĩnh Nhi như thế nào?”
“Đệ còn chưa thành thân, nơi nào rõ ràng, chỉ nói là nếu ở nhà chồng chịu khổ, đệ làm ca ca chính là không đồng ý, nếu về sau không cần nhị phòng bọn họ kế thừa gia nghiệp, vậy sớm một chút phân ra đi, cũng không biết đến lúc đó thông gia thái thái có đồng ý hay không.


“Trước không nóng nảy, việc hôn nhân chính là cha mẹ định ra?”
“Đại tỷ ở Kinh Châu phủ không phải có một tòa nhà sao, năm trước nắng nóng, cha mẹ mang theo gia nãi và Đường Dĩnh đi bên kia ở hai tháng, sau đó nghe nói là tri phủ thái thái làm mai, nhưng tỷ cũng biết tính tình Đường Dĩnh, có chút hiếu thắng, nếu không phân gia, có lẽ nàng nhìn đại phòng không thoải mái, tuy nói cha mẹ còn sống không phân gia, nhưng cũng phải lựa lúc, kỳ thật ở cùng một chỗ mâu thuẫn cũng nhiều.



“Đệ xem thật rõ ràng.

” Đường Mẫn giận cười, “Về sau tức phụ chính đệ chọn, coi trọng liền đi cầu hôn.


Đường Hạo tức khắc ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Đệ mới bao lớn, không nóng nảy, chờ thêm mấy năm khoa cử thử xem lại nói, cho dù về sau gặp được hợp tâm ý, cũng là nhờ mặt mũi đại tỷ.


“Cuộc sống của đệ chính đệ làm chủ, xem mặt mũi tỷ có ích gì, nhà ai cô nương gả chồng lại nhìn đại cô nãi nãi đối phương.


“Đệ nói sai rồi, đại tỷ đừng lải nhải.

” Đường Hạo đứng lên nói: “Việc hôn nhân định ra rồi, chờ sang năm cập kê lại thành thân, nương nói đại khái là ở tháng năm.

Đệ mới về tới, buổi chiều thu thập một chút, sáng mai liền đi thư viện, nếu đại tỷ còn có việc muốn hỏi, chờ đệ hưu khóa chúng ta lại nói.


“Nên hỏi tỷ cũng đều hỏi, không có gì khác, đệ sớm chút trở về nghỉ ngơi đi, buổi tối kêu Thúy Hồng làm mấy món đệ thích ăn.


“Được, đệ đi trước.

” Đường Hạo đi ra cửa, ở trong sân hô: “Đoàn Tử, tiểu cữu cữu dẫn con đi chơi.


Sau đó chính là Đoàn Tử vui mừng và tiếng bước chân “Xoạch xoạch”.

Việc hôn nhân này như thế nào, chỉ từ trong miệng Đường Hạo biết được, Đường Mẫn vẫn không yên tâm.

Tuy nàng đối với Đường gia không có bao nhiêu cảm tình, nhưng nếu Đường Dĩnh sống không tốt, chắc chắn nàng cũng có chút liên lụy và phiền toái, cho nên vẫn phải tinh tế điều tra rõ ràng.

Sớm như vậy liền đính hôn, cha mẹ cũng không truyền tin tức, thật có chút qua loa.

Chỉ là giây lát lại nghĩ, dù sao cũng là Đường Dĩnh, cuộc sống của nàng, nếu việc hôn nhân này định ra, thực hiển nhiên Đường Dĩnh cũng vừa lòng, nếu không cha mẹ khẳng định sẽ không làm khó nàng, nói như thế hai người cũng coi như xem vừa mắt.

Nếu vậy, Đường Mẫn cũng không cần nghĩ quá nhiều, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, miễn cho bởi vì chính mình nhúng tay, chọc đến một thân tanh, kia mới là tính không ra.

Tiền nhị công tử đại hôn định ở tháng sáu, hiện giờ mới tháng hai, còn bốn tháng thời gian, nhưng nhìn biểu ca thường xuyên đi sớm về trễ, cũng có thể đoán thế cục trong triều khẩn trương cỡ nào.

Sáng sớm, lá xanh dính giọt sương, dưới ánh mặt trời bốc hơi, chờ đến giữa trưa, hoàn toàn biến mất không thấy tung tích.

Hậu hoa viên nghênh xuân nở đúng là lúc diễm lệ, tuy còn có chút xuân hàn se lạnh, cũng không cần mặc nhiều.

Nàng dạo chơi hoa viên, Hương Ảnh ở cách đó không xa thu thập cánh hoa, chuẩn bị phơi khô pha trà hoặc làm điểm tâm đều có thể dùng được.

Hương Liên xụ mặt đi lên, thấp giọng nói bên tai Đường Mẫn: “Phu nhân, Lạc Vương phi bệnh chết.


Đường Mẫn vừa nghe, có chút sửng sốt, Lạc Vương phi chính là Trung Nghĩa Hầu phủ đại cô nương, năm nay cũng mới hơn ba mươi tuổi, sao lại đột nhiên bệnh chết?
“Chuyện khi nào?” Đường Mẫn hỏi.

“Bởi vì là nữ quyến Lục gia, bọn nô tỳ vẫn chưa quá mức chú ý, Lạc Vương đất phong ở Hiến Châu phủ, ra roi thúc ngựa đưa tin tức vào kinh thành cũng cần mười ngày, trên đường tất nhiên không trì hoãn.


Nói cách khác, Lạc Vương phi bệnh chết mười ngày trước.

“Có biết là bệnh gì?”
Hương Liên lắc đầu, “Tạm thời còn chưa biết được.


Đường Mẫn có chút lo lắng Lục phu nhân, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng không chừng khổ sở cỡ nào, hơn nữa Lục Thiên Thiên còn vì Lạc Vương sinh hai trai một gái, hiện giờ Vương phi mất, ba đứa con xem như khổ.

Nhưng trưởng tử năm nay cũng mười ba mười bốn tuổi, đã tới tuổi tác có thể khơi mào gia nghiệp, hẳn không có vấn đề quá lớn, nhưng ấu tử năm nay chỉ mới bảy tuổi, con gái cũng mới mười tuổi, hơn nữa Lạc Vương thân là phiên vương, chính phi không còn chắc chắn muốn một lần nữa cưới phi, lúc này không biết Trung Nghĩa Hầu phủ lo lắng như thế nào.

“Lục gia thế nào?”
“Vợ chồng Lục hầu gia và vợ chồng Thế Tử đều đi, hiện giờ chỉ để lại Tôn thiếu nãi nãi ở trong phủ quản gia.


“Chuẩn bị lễ tang phái người đưa đi đi, tuy không có thâm giao, cũng coi như có sâu xa.


“Dạ!”
Trước kia nàng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết hoặc là xem phim truyền hình, gặp tình huống như vậy, Lục gia sẽ đưa một vị cô nương đi Lạc Vương phủ, nhưng dựa theo Lục hầu gia và Lục phu nhân làm người, hẳn sẽ không làm chuyện này.

Chiếu cố cháu ngoại là một chuyện, nếu vì chuyện này trở mặt với Lạc Vương phủ, mất nhiều hơn được, hơn nữa hiện tại Lục gia cũng không có cô nương thích hợp đưa đi.

Tuy tuổi Lục Trăn Trăn thích hợp, nhưng cũng đã định thân, việc hôn nhân Lục gia thực vừa lòng, quả quyết sẽ không vì chuyện này mà huỷ hoại việc hôn nhân của con gái út, kể từ đó, chính phi tương lai của Lạc Vương chỉ sợ cũng có chút huyền.

Vương phủ Vương phi qua đời, đây chính là chuyện lớn, tuổi như thế mất, không phải bệnh chính là bị mưu hại, tuy hiện tại Lục hầu gia đã từ quan, nhưng cũng tẩm dâm quan trường nhiều năm, Hầu phu nhân càng là xử lý hậu trạch thuận buồm xuôi gió, nếu thật sự bị mưu hại, cho dù hai nhà là quan hệ thông gia, có lẽ cũng có xích mích.

Hiện giờ Lạc Vương đang lúc tráng niên, Thế Tử cũng đã sớm thỉnh phong, nhìn như không hề trì hoãn, cũng phải nhìn Vương phi tương lai là người nào mới được, hy vọng lý do Lạc Vương phi qua đời là sạch sẽ.

Từ trong miệng Phùng Minh Ngọc biết được, Lạc Vương và Vương phi quan hệ thực tốt, nếu không làm sao có thể sinh liền hai trai một gái, đương nhiên trong Lạc Vương phủ cũng có con vợ lẽ, căn bản không phải chuyện kỳ quái gì, thân là Vương gia, nào có độc sủng.

Nhưng cũng may chỉ là hai thứ nữ, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với Lạc Vương Thế Tử, nói vậy, khả năng bệnh chết khá lớn.


Năm nay cung yến, Lạc Vương phi cũng có mặt, chỉ là hai người cũng không giao thoa, quan hệ của Phùng Minh Ngọc và nàng cũng không phải đặc biệt tốt, nàng cũng chỉ chào hỏi đối phương, liền nói chuyện phiếm với người quen, quan hệ của Lạc Vương phi và Tề Vương phi không tệ, rõ ràng một người ở Hiến Châu phủ, một người ở kinh thành.

Hơn nữa, Tề Vương là huynh đệ ruột của Lưu Ngạn, Lạc Vương chỉ là đường huynh đệ của bọn họ, đây chính là cách một tầng.

Suy nghĩ một hồi, nàng cũng không khó xử chính mình, tất cả chờ Phùng Minh Ngọc trở về sẽ tự biết được.

Sức khỏe Tiền Thái hậu mùa xuân cũng không hoãn lại, như cũ tiều tụy như lúc rét đậm năm ngoái, Hoàng Đế và cả quan lại tiền triều trong lòng đều rõ, Thái Hậu sắp dầu hết đèn tắt, không còn thời gian bao lâu.

Làm Đường Mẫn ngoài ý muốn chính là, cũng không thấy Lưu Ngạn khẩn trương, có lẽ hắn đang nghĩ, chỉ cần Thái Hậu không còn nữa, triều thần trong tay bà tất nhiên sẽ đứng về phía chính mình, đến lúc đó tuy còn có chút chênh lệch với Tiền tướng, nhưng cũng có tư bản giằng co.

Ý tưởng ‘ngây thơ’ ngay cả nàng đều cảm thấy buồn cười, huống chi là những triều thần đó, người sáng suốt ai nhìn không ra, Hoàng Đế đã chui vào ngõ cụt, nếu không có người tự mình chỉ điểm, hắn đi không ra, nhưng lúc này ai dám khoa tay múa chân trước mặt hắn? Ngại mệnh dài quá?
Đường Mẫn muốn tiến cung thăm Thái Hậu, nhưng hiện giờ trong cung thế cục khẩn trương, dựa theo Bùi Cẩm Triều nói, hiện giờ hậu cung đều là nhân thủ thế lực khắp nơi xếp vào, hy vọng Thái Hậu chết chiếm tuyệt đại đa số, nếu lúc này nàng tiến cung, chỉ sợ sẽ bị người khác thiết kế hãm hại, Đường Mẫn không ngốc, trước mắt đúng là thời buổi rối loạn, nếu nàng tùy tiện đi vào, mà Thái Hậu…… Đến lúc đó nàng thật là tự làm tự chịu.

Có lẽ Thái Hậu cũng biết tình cảnh chính mình trước mắt, cũng không tuyên triệu Đường Mẫn tiến cung.

Nhìn trước mắt xuân ý sinh cơ dạt dào, trong lòng nàng có chút hoang vắng.

Đây là triều đại thay đổi, đây là nhà đế vương huyết tinh và bi thương.

Nếu Bùi Cẩm Triều khởi sự thành công, bọn họ sẽ không có vấn đề, con trai thì sao? Cháu trai thì sao?
Lúc trước Lưu Hi Thần có nghĩ đến điểm này hay không?
Hẳn là có, người kia xuất thân bối cảnh, đối mặt ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau hẳn là sớm đã thành thói quen, ngay cả binh lược chiến pháp cũng dễ như trở bàn tay, địch quốc như hổ rình mồi, trong nước càng là hao tổn không ngừng, nếu không có ông ấy trước khi lâm chung bảo vệ Minh gia quân, Đường Mẫn có thể đoán, lúc nàng xuyên lại đây, nhất định là núi sông phiêu diêu, thậm chí gió tanh mưa máu.

Cổ nhân có cổ nhân trí tuệ, người hiện đại có người hiện đại thấy xa, xuyên thấu qua ông ấy bảo vệ Minh gia, Đường Mẫn lại cảm thấy nam nhân kia vẫn chưa đặt toàn bộ tâm tư ở triều đại này, có lẽ tim ông ấy không ở nơi này.

Không biết sau khi chết sẽ đi nơi nào, có trở lại chính mình cố thổ không.

Nghĩ đến đây nàng không nhịn được cúi đầu cười khổ, nếu có thể trở về, nơi nàng sống sẽ có biến hóa như thế nào, nam nhân kia đã cưới âu yếm nữ tử chưa.

Đi vào nơi này sáu năm, số lần nàng mơ thấy đối phương, một bàn tay đều có thể đếm, hiện giờ nghĩ đến, ngay cả dung mạo hắn đều trở nên mơ hồ.

Cái này làm cho nàng cảm thấy có chút buồn bã, lại cũng chậm rãi buông xuống, hẳn là lúc ban đầu nàng đã muốn buông.

“Mẫn Mẫn……”
“A?” Nàng theo tiếng nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, ánh mắt mê ly, một hồi lâu mới khôi phục thanh minh.

“Biểu ca, sao sớm như vậy đã trở lại?” Nàng đưa tay vào tay Bùi Cẩm Triều, trong lòng bàn tay rất ấm áp.

Bùi Cẩm Triều cười nói: “Gọi nàng vài lần đều không có phản ứng, suy nghĩ cái gì?”
“Nghĩ Lạc Vương phi, còn có hậu thế của chúng ta.

” Nàng đúng sự thật trả lời, cũng che giấu “chồng trước”, “Lạc Vương phi qua đời, có tạo thành ảnh hưởng gì hay không?”
“Sẽ không, Lạc Vương phi là trên đường về đất phong nhiễm bệnh, sức khỏe nàng vốn dĩ đã không phải đặc biệt tốt, không quan hệ tới âm mưu.


“Như vậy sao, cũng không biết trong lòng Lục phu nhân khổ sở cỡ nào, còn có Lạc Vương phi dưới gối ba hài tử.

” Nàng cảm khái nói: “Lạc Vương vẫn sẽ cưới chính phi đúng chứ.


“Lưu Du hiện tại đang lúc tráng niên, tự nhiên muốn cưới phi, nhưng hẳn sẽ chờ đến ba năm sau, dù sao cũng là thê tử kết tóc, hơn nữa cảm tình hai người cũng thực tốt, ba năm sau tuổi thế tử cũng không nhỏ, cho dù vợ kế có con trai, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn.


Đường Mẫn gật đầu, “Cứ như vậy, Lục phu nhân hẳn là sẽ dễ chịu chút.

Chỉ là biểu ca, hình như quan hệ Lạc Vương phi và nhà mẹ đẻ không thân hậu lắm.


Bùi Cẩm Triều hơi nheo lại con ngươi, theo sau quy về bình tĩnh, “Năm đó phụ vương mẫu phi gặp nạn, Lục gia từng nhờ Lạc Vương phi xin lão Vương gia giúp đỡ, hy vọng ông ấy có thể vươn tay, lúc ấy Lục Thiên Thiên gả vào Lạc Vương phủ không bao lâu, hơn nữa lão vương phi tương đối có uy nghiêm, nàng vì nhút nhát cũng không đề chuyện này, từ khi Duệ Thân Vương phủ bị huỷ diệt, quan hệ của nàng và Trung Nghĩa Hầu phủ liền có chút đạm mạc, nhưng Lục phu nhân vẫn rất thương yêu ba cháu ngoại, điểm này nàng không cần lo lắng.


Nghe thế, Đường Mẫn mới hiểu được, vì sao Phùng Minh Ngọc không quá thích cô em chồng này.

Nhưng chuyện này cũng phải xem ý nguyện cá nhân, giúp ngươi là tình nghĩa, không giúp ngươi cũng không đáng giận, chỉ là nói đến cùng Duệ Thân Vương phi cũng là cô mẫu ruột của Lục Thiên Thiên, nàng cũng thực sự đủ tàn nhẫn.

Bởi vậy có thể thấy được, Lạc Vương thật ra là người tốt, quan hệ thê tử và nhà mẹ đẻ không tốt, cũng sủng ái nhiều năm như vậy.

Mà hiểu mọi chuyện, nàng cũng có nhàn nhạt không thích Lạc Vương phi nhìn qua đoan trang cao quý kia.

“Thái Hậu như thế nào?”
Bùi Cẩm Triều cảm thấy bên ngoài lạnh lẽo, lôi kéo Đường Mẫn đứng dậy đi trong phòng.

“Kéo, có lẽ có thể kéo dài tới cuối năm, toàn bộ thâm cung, ngoại trừ Hoàng Hậu và Thái Tử, không ai hy vọng bà ấy sống lâu trăm tuổi, có thể sống một ngày hay một ngày.


“Thái Tử và Đoạn Tướng đi Giang Bắc cũng được một thời gian, theo lý thuyết Minh tướng quân cũng còn chưa đến hai tháng phải xuất chinh, lương hướng chuẩn bị đủ chưa?”
Bùi Cẩm Triều nhéo nhéo tay nàng cười nói: “Nàng nhớ cũng thật rõ, lương hướng mới gom góp được một nửa, nhưng ta đáp ứng Minh tướng quân, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, rốt cuộc bốn mươi vạn tướng sĩ là tường đồng vách sắt Đại Vinh ta, nếu ăn không đủ no sao được, ông ấy tiếp nhận ý tốt của ta, tất nhiên sẽ vì ta tạo thuận lợi.


“Nếu ta đứng ở lập trường của Minh tướng quân, cũng sẽ thực do dự, Lưu Ngạn lại vô năng, hiện tại cũng là đế vương danh chính ngôn thuận, mà Hoàng Đế còn ở, ông lại phải vì chàng tạo thuận lợi, trong lòng là cỡ nào thất vọng và bất đắc dĩ, nhưng lá thư kia cũng nói, Minh gia quân nguyện trung thành không phải Hoàng Đế, mà là bá tánh khắp thiên hạ, nói vậy chính là vì điểm này, mới làm một thế hệ danh tướng như Minh tướng quân khom lưng gật đầu, ngạn ngữ có vân, giàu không quá ba đời, nhà đế vương cũng giống vậy, nếu không trong lịch sử nơi nào tới cách nói trung hưng, mà hiện giờ Minh tướng quân ký thác ‘trung hưng’ tới trên người chàng, biểu ca vẫn có lợi thế rất lớn.


“Nàng nhưng thật ra xem rõ.

” Bùi Cẩm Triều bị nàng nói trong lòng ấm áp, đáy mắt càng là nhu tình lan tràn.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện