Ngày Lục Thanh Viện đại hôn, Đường Mẫn vẫn chưa tham dự, nhưng đưa đi lễ thêm trang lại rất phong phú, ít nhất để cho người khác biết, Hoàng Đế phi thường coi trọng Lục gia.
Sau khi hỉ sự lần này chấm dứt, cũng truyền ra tin tức Tiền nhị nãi nãi có thai.
Chỉ là các đồng liêu phát hiện Tiền đại nhân cũng không cao hứng bao nhiêu.
Theo lý thuyết trong nhà sinh con chính là thiên đại hỉ sự, Tiền đại nhân thật đúng là trầm ổn.
Theo sau, mùng hai tháng chín một tuổi yến của Lưu Quân Lăng cũng tới rồi.
Sáng sớm, Đường Mẫn liền ăn diện lộng lẫy, lễ tắm ba ngày và tiệc đầy tháng đều không làm lớn, chọn đồ vật đoán tương lai lại yêu cầu thận trọng một ít.
Đôn Đôn không phải Thái Tử, một tuổi yến thật cũng không phải quân thần cùng vui, chỉ là mở tiệc chiêu đãi một ít người ngày thường giao hảo với Đường Mẫn, bọn họ là Đế hậu, người tôn quý nhất trên đời này, muốn mời ai đều xem tâm tình của mình, không chiêu đãi ngươi, không phải vấn đề của chủ nhân, mà là chính ngươi khiếm khuyết, ai cũng không dám nhiều lời.
Hiện giờ Đôn Đôn đi đường vẫn thực cẩn thận, nhưng cũng không cần người nâng, vừa mới biết đi đường, tiểu gia hỏa bình thường là không thích người ôm, làm Khương cô cô nói thầm vài lần, nói là thực cô đơn linh tinh.
“Nương, hôm nay ngài thật xinh đẹp.
” Đoàn Tử từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đường Mẫn trang phục lộng lẫy, cái miệng nhỏ giống như lau mật, sau đó tiến lên lôi kéo tay đệ đệ, nói với hắn: “Đi thôi, hôm nay là sinh nhật đệ, đại ca khắc cho đệ một cây kiếm gỗ, đệ nhất định phải bắt được nha, đương nhiên thích cái khác cũng được.
”
Hai huynh đệ đi theo phía sau mẫu thân, một đường đi vào tiền điện Khôn Ninh Cung, lúc này trong điện đã ngồi đầy người.
Lần này một tuổi yến, Lục Hách cũng đi theo Lục Thịnh tiến cung, lúc này nhìn thấy Đoàn Tử, hai tiểu gia hỏa đều rất cao hứng, nhưng Lục Hách cũng biết thân phận Đoàn Tử là Thái Tử, thái độ tự nhiên cũng có chút không giống bình thường.
Đoàn Tử cũng thực mẫn cảm, phát giác tới điểm này, cười nói với Lục Hách: “Lục đại ca đừng khách khí như vậy, hiện tại đệ chính là Thái Tử, lại không phải Hoàng Đế giống cha, huynh như vậy chúng ta không được tự nhiên.
”
Lục Hách vừa nghe, quay đầu nhìn tổ phụ, sau đó tiến đến thấp giọng nói bên tai hắn: “Trước khi tới tổ phụ chính là dặn dò huynh đã lâu, phải kính Thái Tử, đệ chính là trữ quân tương lai, sớm muộn gì đều phải kế thừa đại thống, làm sao còn có thể không kiêng nể gì không lớn không nhỏ.
”
“Không cần, hôm nay chính là ngày lành của đệ đệ, chúng ta đừng quy củ nhiều như vậy, không thú vị.
”
Hài tử mà, tâm tính bướng bỉnh, chẳng sợ lúc ở nhà Lục Thịnh dặn dò thật nhiều lần, Lục Hách cũng đáp ứng, nhưng không bao lâu hai đứa nhỏ như cũ chơi náo nhiệt hì hì, trước mặt nhiều người, Lục Thịnh thật sự không thể ước thúc nghiêm.
Hôm nay Đôn Đôn là vai chính, chẳng sợ hắn cũng muốn đi theo ca ca chơi, nhưng lại bị mẫu thân ôm đi không được.
Đường Mẫn nhìn con trai mắt trông mong nhìn ca ca, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn cười nói: “Trong chốc lát chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, cho con đi chơi với ca ca, đừng gấp.
”
Hôm nay lễ chọn đồ vật đoán tương lai là Cảnh Đế tự mình chuẩn bị, bao gồm đồ vật dùng để trảo chu, Cảnh Đế còn bày biện truyền quốc ngọc tỷ, mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc, hiện giờ Thái Tử đã định, nếu Nhị điện hạ nắm ngọc tỷ, phải làm như thế nào? Này không phải dao động căn cơ Đại Vinh sao.
Bất luận là nhà ai, kiêng kị nhất chính là huynh đệ bất hoà.
Huống chi là nhà đế vương.
Đợi cho bắt đầu chọn đồ vật đoán tương lai, người trong phòng đều nhìn Đôn Đôn ngồi trên địa y, trước mắt phóng mười mấy dạng đồ vật xa hoa.
Tuy mấy nữ tử Phùng Minh Ngọc đều muốn hỏi Đường Mẫn như thế nào có thể thả ngọc tỷ cho Đôn Đôn chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng e ngại tình thế trước mắt, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm truyền quốc ngọc tỷ, sợ Nhị điện hạ sờ lên.
Đoàn Tử tự nhiên biết ngọc tỷ nghĩa là gì, nhưng hắn không lo lắng chút nào, ngược lại còn hy vọng đệ đệ có thể bắt được, hắn có làm Thái Tử hay không đều được, vì hắn biết có một ngày nếu chính mình đăng cơ, cha mẹ nhất định đi ra ngoài tiêu dao sung sướng, mà đế vương đâu? Phàm là không có chuyện lớn bằng trời, tuyệt đối không thể rời đi hoàng cung, hắn không muốn.
Đoàn Tử đứng dậy đi lên trước, nắm lấy ngọc tỷ đặt trong lòng đệ đệ, cười nói: “Cái này được không?”
“Thái Tử điện hạ!” khóe mắt Chu Vô Cực run rẩy lợi hại, ngài ngàn vạn không thể làm như vậy nha.
Đoàn Tử ngẩng đầu cười xấu xa với Chu Vô Cực, sau đó cúi đầu nhìn Đôn Đôn nói: “Cái này đông ấm hạ lạnh, ôm rất thoải mái, đệ sờ sờ, có phải rất ấm áp hay không?”
Đôn Đôn còn không rõ ý đại ca, nhưng lại biết hắn nhét thứ gì đó vào trong lòng mình, thứ này ấm áp thì ấm áp, nhưng hiện tại trời cũng không phải quá lạnh, quan trọng nhất chính là, thứ này thật nặng, hắn không thích.
Cúi đầu nhìn ngọc tỷ oánh bạch, sau đó đôi tay lay lay, bởi vì quá nặng, vài lần đều không đẩy được, cuối cùng dưới sự giận dữ, hai tay cầm ngọc tỷ, trực tiếp quăng ngã bên chân đại ca.
Mọi người lúc này toàn bộ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn may mắn.
Đoàn Tử lại không bỏ qua, cúi đầu nhặt lên ngọc tỷ, “Sao đệ không cần? Thật sự rất tốt.
”
Đế hậu hai người ở mặt trên nhìn hai huynh đệ, cười hết sức vui mừng.
“Được rồi, đừng trêu hắn, nặng như vậy, hắn mới không thích đâu.
” Đường Mẫn dứt lời, trừng mắt nhìn Cảnh Đế, “Thứ gì đều thả bên trong, tính cách Đôn Đôn vừa thấy chính là không thích phiền toái.
”
Cảnh Đế vuốt cằm, nhìn hai con trai, cười nói: “Đoàn Tử tiểu tử này cũng không quá hứng thú với đế vị.
”
“Hắn là trưởng tử, theo lý nên gánh vác gia nghiệp, che mưa chắn gió vì đệ muội, hài tử đều bị chàng chiều hư.
” Đường Mẫn tiếp tục oán giận, sau đó nhìn thấy con trai nhỏ trực tiếp nắm một cây bút, không biết về sau muốn đùa nghịch cán bút hay không, không nhịn được cười nói: “Đây là vì bên trong không có giấy, nếu có một trang giấy, hắn nhất định sẽ bắt trang giấy, ai kêu nó nhẹ nhất.
”
Có lẽ Đế hậu hai người chỉ vui đùa, nhưng thiếu chút nữa không làm trái tim vài vị đại nhân đều nhảy ra.
Tuy trước mắt hai vị hoàng tử là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ cùng cha, nhưng đế vương rắp tâm, hơn nữa thánh ý khó dò, ai biết bệ hạ rốt cuộc nghĩ gì.
Mà hiện giờ xem ra, bọn họ thuần túy là mất công nhọc lòng, quan hệ cha con người ta rất tốt, so với trong nhà bọn họ còn tốt hơn.
Đế hậu hai người hình tượng cha mẹ có chút điên đảo, theo lý thuyết hẳn là làm mẫu thân sủng hài tử mới đúng, hiện giờ xem ra rõ ràng chính là bệ hạ sủng hai vị hoàng tử, gánh lên gánh nặng từ phụ, mà Hoàng Hậu nương nương ngược lại là mẫu thân cầm côn bổng trong tay.
Cầm lấy bút lông, Đôn Đôn vẫy vẫy với cha mẹ, sau đó đứng lên, lảo đảo lắc lư đi đến bên người mẫu thân, đưa trong tay bút lông cho nàng, mở miệng lộ ra hai cái răng nho nhỏ, bộ dáng đáng yêu, Cảnh Đế bên cạnh nhìn trong lòng đều muốn tan ra.
“Đôn Đôn, tới cha nơi này.
” Cảnh Đế thò cánh tay, nhìn con trai nhỏ.
Thục rõ ràng Đôn Đôn rất mang thù, nhìn cha một hồi lâu, uốn éo đầu nhỏ, trực tiếp chui vào trong lòng mẫu thân, lộ ra một đôi mắt to nai con Bambi ướt dầm dề nhìn chằm chằm phụ thân, liệt miệng nhỏ cười rất đắc ý vênh váo.
Cảnh Đế cạn lời, “Ta chỉ làm hắn gọi cha mười mấy lần, tiểu gia hỏa này liền giận.
”
“Hắn vẫn là hài tử, vừa mới có thể nói, hắn đều biết chàng quá phiền.
” Dứt lời, nhìn vài vị phu nhân quen thuộc cười nói: “Lúc trước xem các tỷ chính là sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bổn cung cũng biết chư vị đại nhân đều là trọng thần quốc gia, trung thành và tận tâm với Đại Vinh triều, chỉ là hiện tại các vị không cần lo lắng, chờ Đôn Đôn trưởng thành lại lo lắng cũng không muộn.
”
“Nhìn nương nương nói, Nhị điện hạ có gì đáng giá chúng ta lo lắng.
” Lưu Phương Hoa nhấp môi cười nói.
“Đôn Đôn đứa nhỏ này nói thật dễ nghe là không thích phiền toái, khó nghe chút chính là lười.
Còn về Đoàn Tử……” Nàng cười tủm tỉm nhìn con trai lớn, bởi vì chính mình nói đến hắn, đang trừng lớn đôi mắt nhìn mình.
“Nương, con làm sao vậy?” Hắn ngày thường thực cần mẫn có được không.
“Con như thế nào, lão sư con biết rất rõ ràng.
” Đường Mẫn nhấp môi cười nói: “Thái Tử không thể dễ dàng huỷ bỏ, Thái Tử bị phế bỏ thông thường đều là phạm sai lầm lớn, Đoàn Tử, về sau không cho có ý nghĩ như vậy biết không?”
“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không phạm sai lầm lớn, nếu phạm sai nhỏ, cũng sẽ sửa, lão sư nói, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.
”
“Con biết thì tốt, nhưng tuyệt đối không được sửa lại tái phạm, nếu không xem nương phạt con như thế nào.
”
“Dạ!”
Một hồi chọn đồ vật đoán tương lai nhìn như kinh tâm động phách kết thúc, thực mau cơm trưa được mang lên.
Từ đầu năm sau khi cung yến kết thúc, chư vị đại nhân chính là đặc biệt thèm nhỏ dãi với đồ ăn Khôn Ninh Cung, hiện giờ rốt cuộc có thể chính miệng nếm thử, làm sao không cao hứng.
Đường Mẫn cầm lấy bánh mì mềm xốp giản dị, ở giữa thả một mảnh cải trắng nộn nộn, lúc sau để vào một khối ức gà chiên tươi mới nhiều nước, bôi lên nước chấm mang theo hơi hơi cay đưa cho Đoàn Tử.
Mọi người học theo, hơn nữa đồ ăn khác cũng đều là ngày thường rất ít thấy.
Đây là hamburger giản dị năm nay Đường Mẫn mới dạy Thúy Hồng, Đường Mẫn càng thích gọi là “Bánh kẹp thịt”.
Đoàn Tử phi thường thích ăn, hơn nữa một lần có thể ăn hai cái.
Mặt khác trên bàn còn để một nồi cá phiến, này là cá hố kho tàu.
Cổ đại ngư nghiệp không phát đạt, nhưng luôn có vài ngư dân may mắn có thể bắt được một ít cá hiếm lạ cổ quái.
Sang năm Cảnh Đế còn chuẩn bị làm xưởng đóng tàu chế tạo thuyền đánh cá khá lớn, chuẩn bị bắt đầu hải dương tác nghiệp, như vậy cũng có thể cho ngư dân càng nhiều ích lợi.
Cơm trưa xong, mấy hài tử cùng nhau đi ra ngoài chơi, Cảnh Đế cũng mang theo vài vị đại nhân đi Ngự Thư Phòng, Đường Mẫn cùng vài vị phu nhân ở thiên điện uống trà nói chuyện phiếm.
“Hiện giờ mấy hài tử bên cạnh tỷ đều xong xuôi chuyện lớn, cũng coi như thanh nhàn.
”
Phùng Minh Ngọc cười gật đầu, “Việt Nhi còn phải đợi hai năm, khuê nữ bên kia sang năm cập kê, bởi vì mẫu thân nàng muốn con gái học ở nữ học hai năm, dù sao Việt Nhi cũng không nóng nảy.
”
“Muốn tham gia khoa cử tiếp theo sao?” năm nay Lục Thanh Việt cũng đã mười chín tuổi, sang năm chính là cập quan, theo lý thuyết cũng là thời điểm nên kết cục thử xem.
“Cái này muốn xem Hầu gia nói như thế nào, nhưng ngày thường khảo giáo công khóa không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là sau khi thành thân sẽ tham gia, vừa lúc cũng không trì hoãn.
”
“Thu Thiền tỷ, tình huống mỏ bạc bên kia như thế nào?”
Dung Thu Thiền nghe được lời này liền cười: “Lãng ca cũng không nói công sự với tỷ, nhưng nhìn bộ dáng hắn mấy ngày nay, nói vậy hẳn là thực tốt.
”
Đường Mẫn nói: “Liên tiếp miễn thuế sáu năm, quốc khố không nhất định có thể chịu đựng được, mỗi năm hậu cung chi ra, chỉ tính năm sáu trăm cung nhân chính là năm sáu vạn lượng bạc, này cũng không phải là số lượng nhỏ.
”
Minh An Ninh bĩu môi, “Chẳng qua mới năm sáu vạn lượng, tiền triều phế đế tại vị, mỗi năm chi khoảng ba bốn mươi vạn lượng? Thiếp thân nghĩ còn hơn nữa, ít nhất cũng phải năm sáu mươi vạn lượng, nương nương đã thực cần kiệm, mỗi năm nguyệt bạc năm sáu trăm cung nhân tầm hai ba vạn lượng bạc, mặt khác mỗi năm năm sáu trăm người ăn uống tiêu tiểu cũng là số lượng xa xỉ, tính toán đâu ra đấy, bạc dùng trên người chủ tử nhiều nhất cũng chỉ vạn lượng ……”
“Một nhà bốn người chúng ta mỗi năm dùng chưa đến năm ngàn lượng, đồ ăn phòng bếp nhỏ dùng đều là vợ chồng Quốc Công gia tự trồng tự nuôi, không tốn tiền, chỉ là đồ ăn mỗi ngày cho các đại nhân tiền triều, hơn nữa ngày thường mở tiệc chiêu đãi, rốt cuộc có thể tiết kiệm một phần là một phần.
”
“Chính là trong phủ chúng ta, mỗi năm cũng dùng bảy tám ngàn lượng bạc, nếu không phải đỉnh đầu có ruộng đất thôn trang, nhất định ngay cả tiền tiêu hàng tháng cho hạ nhân cũng không có.
” Lưu Phương Hoa che miệng cười nói, “Không nói cái khác, chính là mấy món ăn mỗi ngày nương nương cân nhắc, nhìn có vẻ xa hoa, ai ngờ dùng tiền không nhiều lắm còn ăn ngon, chúng ta đều hâm mộ quá chừng.
”
“Dụng tâm một chút là được, hai con trai đều còn nhỏ, ngày thường Đoàn Tử cũng kén ăn, nếu lại không cân nhắc một chút, về sau nói không chừng sẽ không cao.
”
Hiện tại Minh An Ninh thích tiến cung nhất, trước kia nàng chính là ghét nhất tiến cung.
Từ khi trong cung có điểm tâm kẹp mứt trái cây xuất hiện, Minh An Ninh càng thường xuyên nhớ thương, tuy cũng dò hỏi cách làm, nhưng đầu bếp trong phủ làm không được hương vị này.
“Thần không biết cải trắng còn có thể ăn sống.
”
Mấy người nghe được Minh An Ninh nói, đều cười.
“Đó là cho đỡ ngán, kẹp ức gà phì nộn nhiều nước, lại còn tương ớt, nếu ăn như thế này sẽ thực ngấy, kẹp một mảnh cải trắng sẽ thay đổi khẩu vị một chút, không đến mức mau ngán.
”
Minh An Ninh gật đầu, thở dài nói: “Thật muốn mang Thúy Hồng về phủ.
”
Những lời này làm vài vị phu nhân đều tràn đầy đồng cảm, Thúy Hồng thật rất lợi hại, ăn xong món nàng làm sẽ cảm giác đầu bếp trong phủ chính mình quá vô dụng.
Trong ngự thư phòng, Cảnh Đế nói ý tưởng chế tạo thuyền đánh cá với chư vị đại nhân.
“Đây là chuyện tốt lợi quốc lợi dân.
”