Hôn sự của Tiền Ích Chi tạm thời hạ màn, Đường Mẫn thoáng hiểu biết một ít, đối với mặt khác cũng không để bụng.
Hiện giờ nàng chỉ nghĩ sinh hài tử, tiền triều có biểu ca độc tài quyền to, anh minh quyết đoán.
Hậu cung thanh tịnh an ninh, không có nhiều thứ lung tung rối loạn.
Chỉ là có một chuyện, nàng lại trước sau không bỏ xuống được.
Đó chính là phế phi trong Vĩnh Hạng, bất luận là cung phi thời kỳ Thịnh Đế hoặc Thuận Đế, đến nay ít nhất có hơn hai mươi người.
“Đối với những phế phi hai nhậm đế vương trước, các tỷ có ý tưởng gì không?”
Vài vị nghe câu nói thế, đều ngây ngẩn cả người.
Đã lâu sau, Ôn Ngọc Kiều mới nhẹ giọng nói: “Nương nương ngài muốn làm gì?”
“Ta cảm thấy đã nhốt lâu như vậy, cũng không thể làm các nàng cả đời sống không có hy vọng, nếu hành động bí mật, bối cảnh trong sạch, cho người nàng đón các nàng trở về vinh dưỡng, nói đến cùng đều là bị hai vị đế vương kia hại thảm, cũng không muốn nhìn bọn họ lúc tuổi già thê lương.
”
“Nếu nương nương thật sự khai ân, thiếp thân muốn đón cô mẫu trở về, nếu bà ấy còn sống.
” Ôn Ngọc Kiều nói: “Cô mẫu là phi tử của Thịnh Đế, chỉ là từ sau khi tiến cung không được sủng ái, tuy sau lại sinh một vị công chúa, nhưng không sống qua trăng tròn, tinh thần đã chịu đả kích rất lớn, suốt ngày mơ màng hồ đồ, sau khi Thịnh Đế chết, bà bị Thái Hậu nương nương sung tới Vĩnh Hạng.
”
“Được, chuyện này ta còn cần xin chỉ thị bệ hạ, chờ hắn đồng ý, ta sẽ phái người thông tri các tỷ.
”
“Vậy thiếp thân đa tạ nương nương.
”
Các nàng rời đi đêm đó, Đường Mẫn nói cái nhìn của chính mình về Vĩnh Hạng cho Cảnh Đế nghe.
Cảnh Đế không có ý kiến gì, dù sao cũng không phải nữ nhân của hắn, đi nơi nào đều không có quan hệ gì với hắn, hơn nữa hắn căn bản coi thường Thịnh Đế và Thuận đế, nữ nhân của bọn họ như thế nào, giao cho tức phụ xử trí là được.
“Nếu nàng muốn thì giao cho nàng xử lý, muốn như thế nào đều tùy nàng.
”
“Ừ, ta đã biết.
”
Ngày kế, nàng liền ngồi loan giá đi Vĩnh Hạng.
Mùa thu Vĩnh Hạng càng thêm âm lãnh, cách lần trước nàng tới đã hơn một năm.
Khương cô cô biết nguyên nhân lần này Đường Mẫn lại đây, vừa đến nơi liền đi tìm ma ma quản sự.
Ma ma rất ít nhìn thấy phượng nhan, ngẫu nhiên nhìn thấy một lần tự nhiên quá mức khẩn trương.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”
“Đứng lên đi.
” Đường Mẫn khoác áo khoác thật dày, nhìn bà tử trước mắt có vẻ rất giỏi giang, hỏi: “Ở đây còn bao nhiêu phế phi?”
“Hồi nương nương, hai vị Hoàng Đế phân biệt biếm vào, trước mắt tổng cộng có hai mươi bảy vị, trong đó Thịnh Đế mười chín vị, Thuận Đế tám vị.
”
Nghe nói Thịnh Đế phong lưu hơn Thuận Đế, lúc trong cung nhiều nhất, hậu phi đạt bảy tám chục vị, hiện giờ Vĩnh Hạng có mười chín vị, theo lý thuyết còn hẳn là năm sáu mươi vị cung phi, không tính chết đi trong cung đấu, người khác đều đi nơi nào?
Chỉ nghe ma ma kia nói: “Nô tỳ đã ở Vĩnh Hạng vài chục năm, khi Thịnh Đế tại vị, trước sau bị Thái Hậu nương nương đưa vào năm sáu mươi vị nương nương, chỉ là sau có người bị giết, có người điên rồi, có nhiễm bệnh đã chết, hiện giờ cũng chỉ dư lại mười chín vị.
”
Đường Mẫn nghe xong, lòng tràn đầy thê lương, mấy chục mạng người sống sờ sờ, hơn nữa đều là một ít nữ tử vô tội, cứ như vậy thành vật hi sinh trong hậu cung.
Này đó hồng nhan trôi đi, có thể trách ai?
Là những gia tộc ý đồ leo lên quyền quý sai, hay là Thái Hậu lòng ghen ghét rất nặng sai, hoặc là các nàng tham luyến phú quý hậu cung sai?
Mặc kệ là ai sai, đều không có quyền xem mạng người đê tiện như thế, sở dĩ gọi là người, vì bọn họ có thể lý tính khống chế tình cảm, cho dù kề bên điên cuồng, lại trước sau tuân thủ nghiêm ngặt đáy lòng đạo đức điểm mấu chốt.
Tuyệt không uổng cố mạng người.
Không quan hệ với thần phật, giết hại lẫn nhau đó là việc làm của súc sinh.
“Ma ma, mang tất cả bọn họ lại đây đi.
”
“Nương nương, các nàng có người điên điên khùng khùng, nếu mang lại, chỉ sợ sẽ kinh ngạc phượng giá.
”
“Không có gì đáng ngại, bà đi đi.
” Bên người có Thẩm Kiện, còn có hơn mười nội giám và hơn mười hộ vệ, còn sợ không chế được mấy nữ nhân điên hay sao.
Ma ma thấy nàng khăng khăng như thế, cũng không nhiều lời nữa, xoay người liền đi ra ngoài, phân phó người mang tất cả phế phi lại đây.
“Tỷ tỷ, tỷ nói tiểu hoàng hậu tuyên chúng ta là muốn làm gì?”
“Ai biết được, cùng lắm thì chết thôi, còn có gì thống khổ hơn quanh năm suốt tháng ngao ở Vĩnh Hạng.
”
“Tỷ nói cũng đúng, nếu không phải muội không có dũng khí, nói không chừng thật sự đã chết, sợ đau.
”
“Đừng nói bừa, đều đã ngao hơn hai mươi năm, chết tử tế không bằng còn sống.
”
Trong lúc nhất thời, đàm luận như vậy hết đợt này đến đợt khác, tuy trong lòng thấp thỏm, rồi lại không thể không đi.
Một khắc sau, hai mươi bảy phế phi một người không sót xuất hiện ở chỗ này.
Đường Mẫn nhìn người trước mắt, có tuổi trẻ, có già.
Tuổi trẻ tư dung tiều tụy bất kham, tuổi già lại đầy đầu chỉ bạc, già nua dị thường.
Khương cô cô xem các nàng hình thái khác nhau, tiến lên hai bước nói: “Đây là Hoàng Hậu nương nương Đại Vinh chúng ta, nhìn thấy phượng giá còn không quỳ bái?”
“Quỳ lạy? Nàng tính cái thứ gì, đáng giá bổn cung quỳ lạy?” Một nữ tử trang điểm rất sạch sẽ cao ngạo nhìn Đường Mẫn, đầy đầu chỉ bạc, giống như không ai có thể làm nhục ngạo cốt.
Nhưng bà không quỳ, tự nhiên có người phải quỳ, đứng cũng chỉ ba năm người.
Đường Mẫn nói với Ninh Hỉ: “Đưa bọn họ về đi.
”
Ninh Hỉ gật đầu, vung tay lên, bên ngoài cấm quân tiến vào, hai người kẹp một, xách bọn họ trực tiếp ra sân.
“Làm càn, bổn cung là Huệ phi của Thịnh Đế, các ngươi thật to gan.
”
Đường Mẫn căn bản không để ý tới các nàng nói bậy nói bạ: “Huệ phi? Thịnh Đế? Cho dù là phi tử của Hoàng Đế bao cỏ kia lại như thế nào?”
Mọi người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ai cũng không dám hùa theo Đường Mẫn nói, lời này Cảnh Đế cũng sẽ không công nhiên mở miệng nói, thật không biết sao Hoàng Hậu nương nương không kiêng nể gì như vậy.
“Bổn cung mặc kệ các ngươi thật điên hay là giả điên, chỉ hy vọng các ngươi có thể nghiêm túc nghe bổn cung nói.
” Nàng mang chén trà lên uống một ngụm giải khát, “Hiện giờ Thuận Đế Thịnh Đế đều đã xuống mồ, Cảnh Đế cầm quyền, bá tánh Đại Vinh triều an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hoà, năm đó các ngươi như thế nào bổn cung cũng không rõ, nhưng lần này bổn cung sẽ cho các ngươi một cơ hội, nói cho bổn cung các ngươi đều là nữ tử nhà ai, bổn cung sẽ sai người thông tri gia tộc các ngươi, nếu bọn họ nguyện ý đón, các ngươi lại nguyện ý trở về, bổn cung có thể cho các ngươi về nhà vinh dưỡng, cũng coi như tân đế bồi thường các ngươi.
”
“Như thế nào bồi thường? Chúng ta đều đã ở chỗ này phí thời gian cả đời, hơn nữa muốn bồi thường cũng không thể chỉ như vậy.
” Một nữ tử trung niên ai oán nói.
“Muốn triều đình bồi thường cho các ngươi? Đưa các ngươi trở về nhà còn chưa đủ? Các ngươi vào cung chẳng lẽ không phải vì cầu phú quý? Hiện giờ gặp khó tất cả đều đẩy đến trên đầu Lưu thị tộc, vậy có chút quá mức, các ngươi có kết cục giống như hiện nay, gia tộc sau lưng các ngươi mới là đầu sỏ.
”
“Chẳng lẽ lúc trước các ngươi không nghĩ tiến cung bác một tiền đồ sao? Đừng khoe khoang chỉ số thông minh thấp của các ngươi trước mặt ta.
”
Nàng liễm mi nhìn những nữ tử trước mắt, phát hiện chỉ có một nữ nhân, người mặc quần áo mộc mạc lại sạch sẽ, sợi tóc búi không chút cẩu thả, tuy mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại rất đạm nhiên.
“Trong các ngươi ai là người Quảng Nghĩa Bá phủ?”
Dứt lời, nữ tử này ngẩng đầu nhìn Đường Mẫn, sau đó nói: “Hồi nương nương, là tội phụ.
”
Đường Mẫn không thể không có ấn tượng tốt với cô cô của Ôn Ngọc Kiều.
Nàng nhấp môi cười nói: “Hôm qua, Ngọc Kiều tỷ nói với bổn cung, nếu bệ hạ khai ân đặc xá, nàng muốn đón bà về nhà, bà thu thập một chút đi, ngày mai bổn cung sẽ làm người tới đón bà trở về.
”
Ôn gia cô nãi nãi gật đầu, sau đó dập đầu tạ ơn, “Tạ Hoàng Hậu nương nương.
”
Người khác thấy thế, cũng sôi nổi động tâm tư, Đường Mẫn làm nữ tử nguyện ý trở về nhà nói với Khương cô cô một tiếng, trong cung sẽ mau chóng liên hệ gia tộc bọn họ.
Còn về mấy người ban đầu kêu gào, tạm thời cho tiếp tục ở trong cung, tính tình này, về đến nhà chắc chắn sẽ diễu võ dương oai lăn lộn thảm người trong nhà?
Vài chục năm bị cầm tù trong Vĩnh Hạng, đều không thể làm các nàng ma rớt cảm giác về sự ưu việt, tâm trí thật đúng là thấp đáng thương.
Hoặc các nàng làm vậy vì tưởng chính mình muốn xử lý nữ nhân tiền triều lưu lại?
Nếu thật sự như vậy, nàng tuyệt đối sẽ lặng yên không một tiếng động xử lý rớt, tuyệt đối sẽ không làm bọn họ biết.
Thời gian rất ngắn, sắc trời đã trở nên tối sầm.
Ninh Hỉ ở bên cạnh nói: “Nương nương, nhìn sắc trời, chắc sắp mưa.
”
“Đúng vậy, một hồi mưa thu một hồi lạnh, lần này trở về dặn dò Đông Cung, phải kịp thời thêm quần áo cho Thái Tử.
”
“Dạ, nô tài hiểu rõ, nương nương ngài yên tâm đi.
”
Mưa thu nói hạ liền hạ, chân trước mới vừa trở lại Khôn Ninh Cung, sau lưng nước mưa liền tích táp rơi xuống, trước sau chỉ mới nháy mắt, mưa đã trở nên dày đặc, cũng may không phải rất lớn.
Hiện tại không lạnh lắm, lại vì trận mưa này trở nên lạnh hơn.
Bởi vì Đường Mẫn là thai phụ, Khôn Ninh Cung không dám chậm trễ, tất cả đều chuẩn bị phá lệ thỏa đáng tinh tế.
Vừa vào điện, Hương Ảnh liền gỡ xuống áo khoác cho nàng, nhắm mắt theo đuôi nói: “Nương nương, nô tỳ đã hong chăn ấm áp, hiện tại ngài nghỉ ngơi sao?”
“Thời gian này làm sao có thể ngủ được, nhưng có chút đói lười, nằm trong chốc lát.
” Nàng trực tiếp lấy mấy quyển sách trên kệ, nằm vào trong ổ chăn.
“Nương nương, ngài muốn dùng chút gì sao?” Hương Ảnh cười tủm tỉm hỏi.
“Chuẩn bị cho ta một hồ trà quả thôi, bên này không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống chơi với bọn họ đi.
”
“Dạ, nô tỳ liền ở ngoài điện, nếu nương nương có gì phân phó, chỉ cần kêu một tiếng là được.
”
“Đã biết.
”
Sách nàng đọc gần như là nghìn bài một điệu, trước nay đều là thư sinh và thiên kim tiểu thư, bọn họ không dám viết công chúa, lỡ như triều đình tra xuống, mấy thư sinh nghèo kiết hủ lậu này sẽ ăn không hết gói đem đi.
Nhưng thiên kim tiểu thư không thành vấn đề, phần lớn đều là một ít tiểu thư nhà giàu, nhà quan cũng rất ít thấy.
Thư sinh trong sách đều rất có tài hoa, vì các loại cơ duyên xảo hợp quen biết thiên kim nhà giàu, sau đó hoặc là vừa thấy đã thương, hoặc là gặp lại khuynh tâm, hai người yêu nhau.
Đường Mẫn luôn vừa trào phúng vừa xem, xem xong tiếp tục trào phúng.
Cuối cùng nam chính sẽ trúng Trạng Nguyên, quá trình sau đó đủ gia vị, dù sao kêt cục là cha mẹ thiên kim sẽ chuẩn bị của hồi môn phong phú, gả con gái cho tân khoa Trạng Nguyên.
A, còn quên nói, trung gian luôn có một nam xứng, tra tấn nam chủ đủ kiểu, nhưng kết cục cuối cùng đều không tốt.
Đường Mẫn không hiểu, ngươi là nam chính, nhưng lại là tiểu tam, mất mặt không?
Mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, đều là xem mặt.
Thiên kim tiểu thư đều dịu dàng kiên cường, mỹ lệ vô song.
Nếu nam nữ chính khó coi, muốn đọc giả tiếp tục đọc chính là yêu cầu bản lĩnh rất mạnh.
Ví dụ như【 Thằng gù nhà thờ đức bà 】?
Quái nhân gác chuông là nam chủ sao?
Tiểu thuyết này thật sự phi thường hay,lúc trung học bạn học đề cử, xem xong nàng có cảm giác thực đặc biệt, cho dù quái nhân gác chuông ngoại hình quỷ dị, vẫn làm người cảm thấy thực ấm áp, cũng chua xót.
Nhưng mấy cuốn thoại bản này vẫn thực không tệ, miêu tả ân ái triền miên, sẽ làm nàng xem mặt đỏ tim đập.
Trong hàm súc lộ ra hương vị phóng đãng, phi thường nồng đậm.
Xem xong một quyển, bên ngoài Cảnh Đế đi đến, cởi ra áo choàng trước cửa tẩm cung, sau đó trực tiếp cởi giày, đi chân trần vào.
“Đều xử lý xong rồi?”
“Ừ, có người nguyện ý trở về, nhưng cũng phải nhìn xem gia tộc có nguyện ý tiếp thu các nàng hay không, nếu không trở về cũng chịu khổ, thật đúng là không bằng lưu lại Vĩnh Hạng.
”
Cảnh Đế bình lui Phương Bình, cởi ra áo khoác, quần áo vì hơi nước có chút ẩm ướt, tùy tay vắt lên tấm bình phong, sau đó mở ra tủ quần áo, lấy ra một bộ mới mặc vào.
“Thật sự hy vọng các nàng trở về thật đúng là không nhiều lắm, dù sao cũng ở trong cung nhiều năm như vậy, trở về cũng phiền toái, gả tái giá là không có khả năng, không gả chồng gia tộc phải nuôi sống cả đời, hơn nữa e ngại thân phận các nàng, cũng