Nhất Phẩm Quý Thê

Ngoại Truyện 1 Đoàn Tử Bệ Hạ Và Tiểu Hoàng Hậu


trước sau


Năm Xương Vinh thứ bảy, Võ Đế tròn hai mươi tuổi.

Cả triều văn võ hiện tại gần như không muốn làm chuyện gì khác, một lòng chỉ nghĩ một sự kiện, khuyên bệ hạ thành thân.

Đặc biệt là Đoạn Tướng, vốn dĩ một người phong thái tiêu sái cỡ nào, nhưng hiện tại chính là sầu đến mức đầu tóc bạc trắng.

Cháu trai của ông qua năm sẽ thành thân, chính là nhìn lại bệ hạ, giống như không nóng nảy chút nào.

Hôm nay rảnh, sáng sớm Đoạn Tướng liền tới Duệ Thân Vương phủ.

Kỳ thật mấy năm nay ông tới không chỉ một lần hai lần, nhưng phần lớn thời gian Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu đều không ở kinh thành, mấy năm nay có thể nói phu thê Thái Thượng Hoàng cực kỳ tiêu dao tự tại, gần như chỉ du sơn ngoạn thủy, trời nam đất bắc nơi nơi đi, thậm chí ngay cả Bắc Nhung và Nam Man đều đi qua, ở bên kia cũng giao hảo với hoàng thất, hơn nữa mấy năm nay Võ Đế công tích lớn lao, tuy tuổi còn nhỏ, lại dám làm dám đua, Đại Vinh càng thêm phồn vinh ổn định.

Nhưng ổn định rồi, ngài cũng nên nghĩ đến chuyện cưới vợ nha?
Ngài chính là Hoàng Đế, đều hai mươi tuổi, còn không thành thân, ngài muốn gấp chết ai?
“Ai da, không có việc gì không đến tam bảo điện, sao tướng gia tới đây?” Hiện giờ Phương Bình đi theo đương kim bệ hạ, hai vị này vẫn luôn là Ninh Hỉ công công hầu hạ.

“Sao Ninh công công lại đứng ở cửa? Ngươi biết ta muốn lại đây?” Đoạn Tướng nhìn thấy hắn cười hỏi: “Thái Thượng Hoàng có trong phủ sao?”
“Có, có, mời tướng gia.

” Ninh Hỉ mời ông vào phủ, vừa đi vừa cười nói: “Ngài tới rất đúng thời điểm, qua hai ngày Thái Thượng Hoàng lại đưa Thái Hậu nương nương đi ra ngoài.


“Lại phải đi?” trong lòng Tướng gia khổ a.

Lúc này mới trở về mấy ngày, hai vị lại đi, thật không biết sao hai vị có thể lăn lộn như vậy,
“Bệ hạ, hôm nay tướng gia đi Duệ Thân Vương phủ.

” Phương công công từ bên ngoài tiến vào, khóe môi còn hàm chứa tươi cười không hòa tan được.

Võ Đế ngẩng đầu lên từ tấu chương, không hề nghĩ ngợi trực tiếp hỏi: “Ông ấy hơn năm mươi tuổi, vì hôn sự của trẫm, cũng là rầu thúi ruột.


Phương công công cúi đầu cười ha ha.

Nghĩ thầm, nếu ngài thật sự đáng thương lão tướng gia cúc cung tận tụy, vì nước vì dân thì nhanh nhanh thành thân đi, phải biết rằng ngài không phong hậu tuyển phi, trong kinh thành bao nhiêu cô nương đều không muốn gả chồng.

“Thôi, để ông ấy sốt ruột một đoạn thời gian đi.

” hắn yêu thích một nha đầu, chỉ chờ năm nay lúc hàn mai nở rộ đối phương cập kê, sẽ hạ chỉ phong nàng làm hậu.

Còn về có thể làm được giống phụ hoàng, cả đời chỉ sủng ái một nữ tử hay không, Võ Đế không thể hứa chắc, nhưng ý tưởng của hắn lại rất đơn giản, chỉ cần nàng không làm trẫm thất vọng, trẫm tự nhiên sẽ đối đãi tốt với nàng.

Nếu trẫm không thích nàng, vắng vẻ chỉ là thứ nhất, hậu vị nàng cũng ngồi không xong.

Nhưng cô nương kia là người tốt, tính tình có chút ngốc hề hề, rất ngoan ngoãn, Võ Đế chính là thích nàng đơn thuần, nếu có thể đơn thuần cả đời, hắn sẽ tốt với nàng cả đời, quyết không tương phụ.

Lại nói Đoạn Tướng bên này, gặp được Thái Thượng Hoàng thật sự có chút kích động, đã bao nhiêu năm không tụ tập uống rượu nói chuyện phiếm.

“Sao Vân Dật lại đến đây?” Cảnh Đế nhìn thấy Đoạn Vân Dật, có chút ngoài ý muốn, sau đó mời ông ngồi xuống, cười nói: “Qua hai ngày trẫm còn muốn mang nàng đi Yến Châu, khanh tới thật khéo.


Ánh mắt Đoạn Tướng có chút oán trách nhìn Cảnh Đế, “Thái Thượng Hoàng, ngài và Thái Hậu nương nương sống nhàn nhã tự tại, nhưng ngài cũng nên ngẫm lại, hiện giờ bệ hạ đều đã hai mươi tuổi, trung cung còn bỏ không, hẳn nên chọn một vị quốc mẫu cho Đại Vinh đúng không?”
Cảnh Đế không nghĩ tới hôm nay ông tới cửa là vì chuyện này.

“Khanh đi theo Đoàn Tử mà không phát hiện gì sao?”
“…… Ý của ngài là…?”
“Vân Dật, dựa theo ý tưởng trong lòng khanh, khanh cho rằng hiện tại nha đầu Đại Vinh, ai đủ để đảm đương quốc mẫu tôn vinh?”
Đoạn Vân Dật nghĩ nghĩ, trong đầu thực thiếu thốn bộ dáng tính cách mấy tiểu nha đầu đó, “Cái này vi thần làm sao biết được, Thái Thượng Hoàng ngài cũng biết, vi thần ngày thường ở trong phủ gần như không ra cửa, càng đừng nói là xã giao, đã lớn tuổi như vậy rồi.


“Từ sau khi thê tử khanh qua đời, khanh vẫn luôn vừa đương cha lại đương mẹ, dạy dỗ hai đứa nhỏ cũng chưa bao giờ chậm trễ, hiện giờ con của khanh nhậm chức ở Hộ Bộ, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí thị lang, hơn nữa mấy năm nay lập công không ít, vốn dĩ trẫm không muốn lộ ra, chỉ sợ là tiểu tử kia coi trọng cháu gái của khanh đó.


“……” Đoạn Tướng trợn tròn mắt, cháu gái ông năm nay mới mười bốn tuổi.

“Đừng lo lắng, trễ nhất là sang năm hắn sẽ phong hậu, trẫm và Mẫn Mẫn cũng thực vừa lòng tiểu nha đầu nhà khanh, tính cách dịu dàng, tri thư đạt lý, tiến lùi có độ, rất thích hợp.


Đoạn Tướng không biết như thế nào trở lại phủ, lúc này Đoạn thị lang còn chưa hồi phủ, vẫn bận rộn trong nha môn, trong phủ chỉ có con dâu Lư thị.

Nhìn thấy cha chồng mất hồn mất vía, trong lòng Lư thị buồn bực, nhưng cũng biết lúc này cha chồng tất nhiên đang nghĩ gì đó, nàng cũng chỉ thỉnh an, chuẩn bị rời đi.

“Tĩnh Nhàn, con kêu người gọi Tiểu Nhã tới, vi phụ có việc muốn nói.

” Dứt lời, ông cầm chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: “Lại sai người đi nha môn kêu Tây Quân trở về.


Lư thị không biết cha chồng có xảy ra chuyện gì hay không, cũng không do dự, gật đầu xoay người ra ngoài dặn dò hạ nhân.

Đoạn Nhã Ngôn thực mau liền tới, Đoạn Tây Quân lại gần nửa canh giờ sau mới vội vã từ nha môn hồi phủ.

“Phụ thân, xảy ra chuyện gì sao?” Đoạn Tây Quân lo lắng nhìn Đoạn Vân Dật.

“Ừ!” Đoạn Vân Dật gật đầu, nhìn con trai, lại nhìn cháu gái, mở miệng nói: “Vừa rồi ta đi Duệ Thân Vương phủ gặp Thái Thượng Hoàng, liên quan đến chuyện bệ hạ phong hậu, Thái Thượng Hoàng nói bệ hạ nhìn trúng Tiểu Nhã, đến nay còn chưa tuyển phi chính là chờ nàng cập kê.


Dứt lời, nhìn một nhà con trai, thấy vẻ mặt bọn họ đều chỉ kinh ngạc, không có vẻ mừng như điên, làm cho Đoạn Vân Dật thực vừa lòng.

Ông tất nhiên biết ánh mắt Võ Đế độc ác, tuy thủ đoạn ngự hạ dịu dàng hơn Cảnh Đế, nhưng đối đãi một ít tham quan ô lại còn tàn khốc hơn Cảnh Đế.

Ông phi thường xem trọng Võ Đế.

“Phụ thân, con cũng không nghe được bất luận tiếng gió gì.

” Nói thật, Đoạn thị lang căn bản không bài xích con gái làm hoàng hậu, rốt cuộc tuy Tiểu Nhã là nữ hài tử, nhưng Đoạn gia bọn họ nhân khẩu đơn bạc, dưới gối hắn cũng chỉ có một trai một gái, bởi vậy từ nhỏ Tiểu Nhã và đệ đệ đã được phụ thân chỉ dạy, so với tuyệt đại đa số nữ tử Thịnh Kinh, tâm tính nàng ổn trọng đoan chính hơn nhiều.

Trong lòng hắn, bệ hạ coi trọng con gái là ánh mắt bệ hạ tốt.

Nhưng tin tức này thực sự quá mức đột nhiên.

“Nghe ý Thái Thượng Hoàng, ban đầu hắn cũng không biết, nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Thái Hậu nương nương đoán được, chuyện này hẳn là tám chín không rời mười.

” Đoạn Tướng nhìn cháu gái, bộ dáng chỉ thanh tú, trong Thịnh Kinh phồn hoa, không coi là xinh đẹp, nếu nói đến bộ dáng đẹp, nàng không bằng hai vị tiểu thư Thịnh Quốc Công phủ, đương kim Cố Luân công chúa cũng là diễm quan thiên hạ, càng đừng đề đến Duệ Thân Vương mỗi lần ra cửa gần như bị ném khăn tay túi thơm đầy xe.

Tuy tuổi ông đã lớn như vậy, nhưng mỗi ngày trên triều đình nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành của hắn, trái tim tuổi già cũng giống như được rót vào sức sống.

Nàng từ nhỏ đã được chính mình dạy dỗ, lòng dạ rộng thoáng hơn phần lớn nam tử, là bảo bối trong lòng bàn tay ông, còn được sủng ái hơn cả cháu trai.

Ngẫm lại phẩm hạnh Thái Thượng Hoàng, hơn nữa Võ Đế cũng coi như ông nhìn từ nhỏ đến lớn, nếu cháu gái chính mình vào cung, bệ hạ tất nhiên sẽ đối xử tử tế với nàng.

Nếu không như thế, trong hậu cung của bệ hạ tuyệt đối đã có phi tần, cần gì còn phải chờ đợi cháu gái cập kê.

“Nha đầu, con có nguyện vào cung làm hậu?” Đoạn Tướng nhìn cháu gái cười tủm tỉm hỏi.

Đoạn Nhã Ngôn nhìn tổ phụ, lại nhìn cha mẹ, nghĩ nghĩ nói: “Đương kim bệ hạ anh minh thần võ, phong thần tuấn lãng, yêu dân như con, con tự nhiên kính ngưỡng bệ hạ, nhưng rốt cuộc bệ hạ còn chưa chính miệng thừa nhận, con không dám có ý nghĩ xằng bậy.


“Đúng rồi, hiện tại không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đợi đến sau khi con cập kê rồi tính.


Nhưng, bọn họ căn bản không cần chờ đến khi nàng cập kê, đơn giản là vì lúc bệ hạ đi thỉnh an cha mẹ, Thái Hậu nương nương chủ động mở miệng.

“Khi nào con mới cho tiểu cô nương nhà người ta một danh phận?”
Võ Đế sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn mẫu thân dung mạo như cũ diễm lệ, không thấy bất luận dấu vết già cả gì, “Nương, làm sao ngài biết được?”
Nhiều năm như vậy, đệ đệ muội muội đều kêu nàng mẫu hậu, Võ Đế lại vẫn thích kêu cha nương.

“Con là con ta, ta còn có thể không biết? Năm trước cha con mừng thọ, con chính là nhìn chằm chằm tiểu nha đầu Đoạn gia một hồi lâu, nói nói xem, con coi trọng người ta cái gì?”
“Nương, ngài không phản đối?” Võ Đế lấy một quả điểm tâm ở bên cạnh nhét vào miệng, quả nhiên vẫn rất tưởng niệm Thúy Hồng cô cô làm đồ ăn, trong cung tuy cũng có đồ đệ Thúy Hồng cô cô tự tay dạy dỗ, nhưng tay nghề chung quy vẫn thoáng có chút khiếm khuyết.

“Nương phản đối cái gì, nương cũng không phải chưa từng thấy Đoạn gia tiểu cô nương, bộ dáng không phải thật đẹp, nhưng nương rất thích tính cách nàng.


Nói xong, nàng lại chớp chớp mắt với con trai, “Nha đầu kia năm nay cũng mười bốn tuổi, dựa theo lệ thường, hẳn là cập kê xong mới thành thân, chỉ là cô nương Đại Vinh chúng ta bình thường đều định ra hôn ước trước, cập kê xong sẽ xuất giá, hiện tại con không nên úp mở, con không thành thân, biết bao nhiêu nữ hài tử ở Thịnh Kinh cũng không dám lén lút đính hôn, nhưng trước đó, con phải hỏi cô nương người ta có nguyện ý hay không? Cho dù con là Hoàng Đế, cũng không thể hủy nhân duyên người khác.


“Nương yên tâm đi, ngài còn không rõ con như thế nào sao.

” Võ Đế gật đầu, “Quân Lăng đi Gia Châu, ngắn hạn chỉ sợ chưa về kịp, nương còn muốn cùng cha đi ra ngoài sao?”
“Gia Châu năm nay lại có lũ lụt sao?” đập lớn ở Gia Châu là trung tâm toàn bộ kênh đào, triều đình gần như hai ba năm đều sẽ phái cấp dưới đắc lực đến kiểm tra sửa chữa, năm nay Võ Đế liền phái Duệ Thân Vương.

“Năm nay Gia Châu nước mưa dư thừa, mấy năm nay đều gắng sức xây dựng đập, vấn đề không lớn, lại không thể thiếu cảnh giác, hơn nữa năm nay Quân Lăng cũng mười sáu tuổi, võ công hắn còn cao hơn con, hắn ra cửa nương căn bản không cần lo lắng.


Đường Mẫn hơi hơi mỉm cười, “Nương chỉ sợ có người mơ ước mỹ mạo của đệ đệ con thôi.


“…… Chỉ cần không phải hạ dược, ai có thể làm gì hắn, hơn nữa hắn chính là thân vương triều đình, người nào dám động hắn, không muốn sống nữa?”
Võ Đế dùng cơm trưa với cha mẹ xong liền hồi cung.

Hắn ở ngự thư phòng, ấp ủ hồi lâu, viết một phong thơ, sau đó đưa cho Lục Hách.

“Đưa đi cho Đoạn gia tôn tiểu thư.


Khi còn nhỏ Lục Hách cảm thấy hắn là đệ đệ, nhưng chờ thoáng hiểu chuyện mới phát hiện, chính mình lại là cháu họ, lúc ấy chênh lệch chính là không nhỏ.

Hai người tuổi kém không lớn, hiện giờ Lục Hách là thống lĩnh cấm quân, nguyên thống lĩnh cấm quân hiện tại vẫn luôn đi theo Thái Thượng Hoàng.

Hiện giờ bệ hạ giao thư từ cho chính mình, thuyết minh đưa lén lút, nếu không đã sai Phương công công xử lý.

Nhận được phong thư, Đoạn Nhã Ngôn phát hiện trên đó chỉ viết sáu chữ: Hỏi câu thật lòng, nguyện không!
Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng lại không có bất luận cái gì không muốn, tự nhiên nguyện ý.

Theo sau nàng cũng hồi âm một phong thư ngắn gọn, làm Lục thống lĩnh mang đi.

Đương kim bệ hạ tuy tuổi không lớn, chính trực thanh niên, quốc phú dân cường, phàm là nữ tử gặp qua bệ hạ, ai không sinh lòng khuynh mộ.

Hiện giờ qua tuổi hai mươi, hậu cung như cũ trống không, tục truyền bệ hạ chưa bao giờ lâm hạnh bất luận nữ tử nào, làm cho rất nhiều người đều cho rằng, bệ hạ là con trai Thái Thượng Hoàng, tâm tính tất nhiên cũng không tệ, nói không chừng sau khi tiến cung sẽ trở thành hoàng hậu độc sủng, lại không có nữ nhân khác cùng tranh giành, cho nên mấy năm nay, nữ tử đến tuổi ở Thịnh Kinh đều không thành thân, vọng tưởng có một ngày có thể trở thành nữ tử được bệ hạ đặt trong lòng, mẫu nghi thiên hạ.


Nàng không nghĩ tới phần thù vinh này có thể dừng trên đầu mình, trên thực tế số lần nàng gặp bệ hạ cũng không nhiều, chỉ ở mỗi năm cung yến, khi mình còn nhỏ bởi vì nam nữ có khác, bệ hạ cũng chỉ tiếp xúc quý công tử cùng tuổi trong kinh thành, cũng không chú ý chính mình, hiện giờ lại là vì sao?
Tướng mạo đẹp hơn nàng có, tâm tính tài tình hơn nàng cũng có, nhưng tổ phụ nói, nàng có ưu điểm của chính mình, có lẽ vì vậy, bệ hạ mới chú ý.

Lại nói Lục thống lĩnh trở lại trong cung đưa hồi âm của Đoạn gia tôn tiểu thư cho Võ Đế, Võ Đế xem xong, tự mình viết một đạo thánh chỉ, đắp lên ngọc tỷ, ngày mai lâm triều xong, Phương công công sẽ đến Đoạn gia tuyên đọc.

Biết bệ hạ muốn phong hậu, vui mừng nhất không ai hơn các lão thần tiền triều và người bên cạnh Võ Đế, hơn nữa đối phương là cháu gái của Đoạn Tương gia tài tình nổi danh Kinh Sư, đừng nói là bọn họ, ngay cả Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nương nương cũng thực vừa lòng.

Ngày hôm sau thánh chỉ đưa đến Đoạn gia, toàn bộ Thịnh Kinh sôi trào, chân chính cao hứng kỳ thật không nhiều lắm, khóc thiên thưởng địa lại không ít.

Lúc bệ hạ chưa ban bố thánh chỉ, các nàng tự nhận ai cũng có cơ hội, hiện giờ tất cả đều tan thành mây khói.

Nói cũng đúng, đương kim bệ hạ thân phận tuyệt đỉnh tôn quý, dung mạo phong thần tuấn lãng, nữ tử nào không ái mộ, nếu là Hoàng Đế khác, các nàng còn tồn một tia hy vọng, nghĩ có lẽ bệ hạ sẽ tuyển tú, nhưng là vị Hoàng Đế này, cho dù muốn lừa chính mình, cũng biết không có khả năng.

Nếu thật sự có cơ hội, chẳng sợ hậu cung không có hoàng hậu, cung phi cũng sẽ có một hai, hiện giờ hậu cung của bệ hạ lại sạch sẽ hơn cả đầu hòa thượng, có thể thấy bệ hạ cũng tồn tâm tư giống Thái Thượng Hoàng.

Lục cung độc sủng.

Nhưng mọi người ngẫm lại tôn tiểu thư phủ Đoạn Tướng gia, tướng mạo thanh lệ, tri thư đạt lý, tính cách ôn hòa, tiến lùi có độ, nếu Đại Vinh triều có một vị quốc mẫu như vậy, cũng có thể tiếp thu.

Tuy bệ hạ căn bản không để bụng bọn họ tiếp thu hay không, nhưng nếu không nói như vậy, trong lòng chính mình sẽ khổ sở.

“Tỷ, sang năm cập kê xong tỷ liền tiến cung sao?” Đoạn Sùng Lâm nhỏ hơn Đoạn Nhã Ngôn hai tuổi hỏi.

“Đúng vậy, về sau trong nhà đệ phải gánh trọng trách hiếu kính cha mẹ.

” Đoạn Nhã Ngôn cười nói.

“Cái này không thành vấn đề, tổ phụ và Tiền đại nhân vì hôn sự của bệ hạ mà sầu trắng đầu, không nghĩ tới hậu vị lại dừng trên đầu tỷ tỷ.

” Tuy năm nay Đoạn Sùng Lâm chỉ mới mười hai tuổi, nhưng vì từ nhỏ đã đi theo tổ phụ, quy củ và học vấn đều là Đại Vinh triều đỉnh đỉnh tốt, trong mắt người nào đó, tương lai hắn nhập các bái tướng cũng thuận lý thành chương.

Đoạn Nhã Ngôn lại nghĩ đâu chỉ một chút như vậy.

“Tiểu Nhã!” Bên ngoài Lư thị đi vào, bên người còn đi theo một vị công công.

“Nương!” tỷ đệ Đoạn Nhã Ngôn đứng lên, thỉnh an Lư thị, sau đó hơi hơi hành lễ với vị công công kia, “Gặp qua Ninh công công.


Ninh Hỉ vội vàng xua tay, cười nói: “Đoạn cô nương, tạp gia phụng khẩu dụ Thái Hậu nương nương, truyền ngài đi Duệ Thân Vương phủ, tự nhiên Đoạn phu nhân cũng có thể đi theo.


Lư thị vừa nghe, trong lòng không tự giác khẩn trương, lần này có thể nói là thông gia gặp mặt, không giống dĩ vãng.

Lư thị mời Ninh công công đi tiền viện ngồi một lát, hai mẹ con bọn họ trở về phòng thay quần áo, sau đó mới đi theo Ninh Hỉ tới Duệ Thân Vương phủ.

“Thần phụ Lư thị và tiểu nữ bái kiến Thái Hậu nương nương.


Đường Mẫn thấy thế, cho Khương cô cô một ánh mắt, Khương cô cô tiến lên nâng hai người dậy.

“Mời phu nhân ngồi, Nhã Ngôn lại đây ngồi bên cạnh ta này.


Hai người cảm tạ ân, tiến lên ngồi xuống bên người Đường Mẫn.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Nhã Ngôn ngồi cạnh Thái Hậu nương nương, năm nay nàng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng làn da như cũ thực kiều nộn, khóe mắt có thể thoáng nhìn thấy vài nếp nhăn thực mờ, cả người vẫn tản ra hơi thở nhu mị làm người giật mình.

Nàng thầm nghĩ, khó trách Thái Thượng Hoàng có thể sủng ái hơn hai mươi năm, nữ tử như vậy, nếu nàng là nam tử, tất nhiên cũng muốn cùng Thái hậu bạc đầu giai lão.

“Nếu bệ hạ không hạ thánh chỉ, qua một đoạn thời gian nữa ta mới có thể thấy các ngươi, đứa con trai kia của ta rất có tâm tư, ta vẫn chưa nhúng tay hôn nhân đại sự của hắn, nhưng đối với con dâu tương lai, ta phi thường vừa lòng, phu nhân cũng không cần khẩn trương.


Lư thị cười gật đầu, trong lòng thoáng có chút thả lỏng.

“Nhã Ngôn đứa nhỏ này tính cách có chút trầm, có thể vào mắt Thái Hậu nương nương, cũng là tạo hóa của nàng.


“Phu nhân nói quá lời, nếu không hài lòng, ta sẽ không để các ngươi đi một chuyến.

” Đường Mẫn nhìn tiểu cô nương bên người, kiều kiều nộn nộn, làn da đặc biệt trắng nõn, hơn nữa mặt mày ôn hòa mềm mại, khí độ trầm tĩnh hào phóng, quả thực chính là càng xem càng vừa lòng.

Tục ngữ nói ba tuổi nhìn đến già, tiểu cô nương Khúc gia bốn năm tuổi tính cách chính là trầm ổn như vậy, sau khi lớn lên chắc là càng không tệ, như thế xem ra, yêu cầu của hai huynh đệ với một nửa thực tương tự.

“Nha đầu bình thường ở nhà đọc sách gì?”
“Hồi Thái Hậu nương nương, tứ thư ngũ kinh đều đi theo tổ phụ đọc, mặt khác còn có một ít kinh, sử, tử, tập.


Lư thị nghe được lời này, trong lòng đi theo run lên, nữ tử đọc sách quá nhiều cũng chưa chắc là một chuyện tốt, đặc biệt là đương triều hoàng hậu, thiên tử kiêng kị nhất chính là hậu cung tham gia vào chính sự, nếu Thái Hậu nương nương……
“Nữ tắc và nữ giới thì sao?” Thái Hậu cười hỏi.

Lư thị vừa nghe, quả nhiên hỏi tới cái này.

Đoạn Nhã Ngôn trả lời: “Từng đi theo mẫu thân học.


Ai ngờ lời Thái Hậu nương nương nói lại làm Lư thị ngoài ý muốn.

“Loại sách trói buộc nữ tử tài tình ít đọc thì tốt hơn, Lưu gia chúng ta không thịnh hành cái này, nếu có ý tưởng hậu cung tham gia vào chính sự, một chữ không biết cũng không ngăn cản được dã tâm, nếu không có ý tưởng kia, đọc nhiều sách vở lại như thế nào, chờ ngày sau con cập kê gả vào Lưu gia, nhớ cùng bệ hạ có thương có lượng, như vậy ta liền an tâm.


Không thể không nói, bởi vì lời này, trong lòng Đoạn Nhã Ngôn rất cảm kích.

Đại Vinh triều đều biết Thái Hậu nương nương là một nữ tử truyền kỳ, xuất thân hàn vi, lại làm được mẫu nghi thiên hạ, còn sinh ba vị hoàng tử cho bệ hạ, mỗi một người đều là rồng trong loài người, công chúa điện hạ mười tuổi đã định hôn với Minh gia trưởng công tử, chỉ cần Minh gia trưởng công tử ở kinh thành, công chúa tất nhiên sẽ thường ở Minh gia, có thể gặp nhau, về sau phu thê tất nhiên cũng là cầm sắt hòa minh, ân ái phi thường.

“Thần nữ tất nhiên sẽ không làm Thái Hậu nương nương thất vọng.


Lúc sau ba người vẫn luôn nói chuyện cả buổi chiều, Đường Mẫn lưu mẹ con các nàng ở vương phủ dùng cơm tối, lúc này mới đưa hai người rời đi.

“Nương, vốn dĩ trong lòng con còn khẩn trương, hiện giờ……” Đoạn Nhã Ngôn nhấp môi vui vẻ cười nói: “Từ đầu đến cuối đều là cam tâm tình nguyện vào cung.


Lư thị ôm con gái, ngực tràn đầy vui sướng, “Nếu bệ hạ giống Thuận Đế, cho dù nương khái lạn đầu, cũng sẽ không cho con vào cung, hiện giờ Thái Hậu nương nương thích con, bệ hạ lại anh minh thần võ, nương tự nhiên nguyện ý.


“…… Dạ!” Nghĩ đến thư từ ngắn gọn bệ hạ phái Lục thống lĩnh đưa tới, nàng cảm thấy vẫn không nên nói cho nương, miễn cho nàng trách cứ chính mình và bệ hạ lén lút trao nhận.

“Tiểu Nhã, sau khi tiến cung phải thay bệ hạ dụng tâm chưởng quản hậu cung, chớ nên nhúng tay chuyện tiền triều biết không? Thái Hậu nương nương cũng là nữ tử cực có tài tình, lúc nương còn chưa xuất giá đã nghe rất nhiều sự tích của Thái Hậu nương nương.

Thái Hậu nương nương là nữ tử trời ban cho Lưu gia, nàng và Thái tổ hoàng đế giống nhau, đều đến từ nơi khác, ý tưởng không giống chúng ta, nếu Thái Hậu là nữ tử khác, nghe được con đọc quá nhiều sách, chỉ sợ trong lòng sẽ kiêng kị.


Chuyện này Đoạn Nhã Ngôn cũng từng nghe, tổ phụ có nói, các tiểu thư nhà khác giao hảo cũng từng đề, đã không phải bí mật gì.

Nghĩ đến nương nói, trong lòng nàng cũng âm thầm may mắn.

Nhưng nàng không có bất luận ý tưởng gì với chính sự tiền triều, Võ Đế thưởng phạt phân minh, thông tuệ siêu quần, hơn nữa bên cạnh còn có Duệ Thân Vương điện hạ làm người đoán không ra và Kính Thân Vương điện hạ chấp chưởng sáu bộ, làm sao có phần cho người khác nhúng tay, hiện giờ Đại Vinh được ba người bảo hộ giống như thùng sắt.

Một ngày này lâm triều qua đi, Võ Đế và Đoạn Tướng cùng Tiền đại học sĩ ở Ngự Thư Phòng nghị sự xong, Võ Đế ngẩng đầu nhìn Đoạn Tướng nói: “Tướng gia, làm Hoàng hậu của trẫm cập kê sớm chút đi.


“Phốc ——” một ngụm trà nóng còn chưa xuống bụng, đã bị Đoạn Tương gia phun ra.

“Lão thần ngự tiền thất nghi, xin bệ hạ thứ tội.

” Đoạn Tướng gia đứng dậy thỉnh tội.

Võ Đế xua xua tay, chỉ chỉ ghế dựa phía sau tướng gia nói: “Ngồi đi.


Tiền đại học sĩ nhìn Võ Đế, cười rất thoải mái: “Bệ hạ đây là muốn cưới Đoạn gia tiểu cô nương sớm chút.


“Không dối gạt lão sư, mỗi năm cha mẹ hồi cung ăn tết, đều nói trong cung quạnh quẽ, hơn nữa đây chính là hoàng hậu trẫm tự mình chọn, sớm chút tiến cung cũng chưa chắc không thể, đúng không tướng gia?”
Đúng mới là lạ! trong lòng Đoạn Tướng thiếu chút nữa rít gào.

“Bệ hạ, chuyện này……”
“Năm đó lúc nương gả cho cha cũng là mười bốn tuổi.

” Bệ hạ biết Đoạn Tướng muốn tìm cớ, trực tiếp chặn lời ông nói.

Tướng gia ăn bẹp, trong lòng nóng như lửa đốt, vừa rồi đúng là ông muốn nói cháu gái còn nhỏ, vẫn nên chờ thêm một năm.

Bệ hạ này, thật là khôn khéo làm người tức giận.

“Hơn nữa tướng gia, chỉ cần hoàng hậu không phải không thể sinh con, trẫm tuyệt đối sẽ không tuyển phi, điểm này khanh yên tâm.


“…… Bệ hạ, chuyện này cho phép lão thần trở về thương lượng một chút.

” Đây chính là bánh thịt heo, không ăn là đồ ngốc.

Độc sủng a, năm đó Thái Hậu nương nương còn không phải là độc sủng?
Chỉ là……
Chuyện này nói xong chưa đến thời gian nửa tháng, bệ hạ liền lệnh Lễ Bộ xuống tay chuẩn bị công việc gả cưới, đây là căn bản không cho ông cơ hội cự tuyệt.

Lư thị biết được cũng giật mình không nhẹ, sao nhanh như vậy?
“Phụ thân, năm nay Tiểu Nhã mới mười bốn tuổi!” Lư thị còn muốn giữ con gái thêm một hai năm.

“Hừ, bệ hạ nói, năm đó Thái Hậu nương nương gả cho Thái Thượng Hoàng cũng là mười bốn tuổi!” kêu ông làm sao hồi đáp bệ hạ?
Không gả cũng phải gả, đây là hoàng quyền.

Chẳng lẽ muốn ông thật sự vọt tới trước mặt bệ hạ nói, cho cháu gái mình ở nhà thêm hai năm, nhưng ông không dám, lúc trước vì hôn sự của bệ hạ, ông lo lắng đến nỗi bạc nửa đầu, hiện tại đến phiên cháu gái chính mình, chẵng lẽ tóc của ông phải bạc hết sao?
Đây là chuyện gì chứ?
Lư thị vừa nghe, cũng không nghĩ ra biện pháp nào, nếu con rể là người bình thường, không chừng nàng còn có thể thương lượng với hắn trước tiên đừng viên phòng, nhưng đây là bệ hạ……
Thực xin lỗi con, nương cũng không dám.

Rốt cuộc bệ hạ chính là cho Đoạn gia chúng ta một cái bánh có nhân lớn khó lường, chỉ cần con tiến cung sinh hoàng tử, bệ hạ hứa hẹn không tuyển phi.


Chuyện này ở nhà quan bình thường đều không nhất định có thể làm được, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Đêm đó Khâm Thiên Giám Chu đại nhân xem tinh tượng, chọn một ngày lành tháng tốt, đại hôn định ngày mùng tám tháng mười.

Ngẫm lại từ giờ đến mùng tám tháng mười cũng chỉ còn lại năm tháng, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, lúc sau không có chút rảnh rỗi nào.

Cũng may áo cưới của hoàng hậu do Thượng Y Cục trong cung chế tạo gấp gáp, không cần bọn họ nhọc lòng.

Đoạn thời gian kế tiếp, hai vị công công đức cao vọng trọng Đại Vinh triều thường thường làm chân chạy đi Đoạn gia, người này mang đến khẩu dụ của bệ hạ, người kia tới đưa Thái Hậu nương nương ban thưởng, toàn bộ Đoạn gia có thể nói là người ngã ngựa đổ.

Cuối tháng chín, Duệ Thân Vương từ Gia Châu phủ trở về.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng mẫu hậu!”
“Đã về rồi? Con trai ta lại soái vài phần.

” Đường Mẫn nhìn thấy hắn, cười rất thoải mái.

Bởi vì đương kim bệ hạ đại hôn, vợ chồng Thái Thượng Hoàng về cung, hai người không ở Thọ Khang Cung của Tiền Thái Hậu, mà ở Từ Ninh Cung, phu thê bọn họ không muốn ở lại nơi người một nhà kia từng ở.

Lưu Quân Lăng sớm đã thói quen mẫu thân khen, hơn nữa cho dù khen nở hoa, hắn cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.

“Trên đường thoáng chạy nhanh một ít, miễn cho không đuổi kịp đại hôn của hoàng huynh.

” Nhị điện hạ yêu diễm đến cực điểm đỡ Đường Mẫn ngồi xuống.

“Lần này đi Gia Châu, có phải còn đi Dương Châu một chuyến hay không?” Cảnh Đế ngẩng đầu nhìn Lưu Quân Lăng, sau đó tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

“…… Dạ, nhưng không gặp nàng.


“Đã gả chồng chưa? Năm nay Khúc gia cô nương cũng đã mười lăm tuổi, cập kê chưa?” Đường Mẫn hỏi.

Lưu Quân Lăng lắc đầu: “Nàng là một cô nương thông minh!”
Ý chính là nói, còn chưa cập kê, cũng chưa gả chồng, năm đó hắn lưu tin tức cho Khúc gia tiểu cô nương, người ta cũng đã xem hiểu.

Hiện giờ chỉ chờ huynh trưởng hắn thành thân, liền đến phiên hắn.

Nhiều năm qua, hai người cũng không gặp mặt, lại hiểu biết nhau giống như sớm muộn gì cũng là phu thê, đặc biệt là tiểu nha đầu Khúc gia, chỉ bằng một chút tin tức khi niên thiếu, liền ngốc nghếch đợi nhiều năm như vậy, lại còn không có bất luận động tĩnh gì, nếu không có lẽ tiểu tử này đã sớm nói rõ với tiểu cô nương người ta, nam cưới nữ gả không liên quan với nhau.

Nghĩ thế, Đường Mẫn càng thích tiểu cô nương Khúc gia.

“Đôn Đôn, con cũng lớn rồi, từ nhỏ đã hiểu chuyện, về sau Khúc gia tiểu cô nương vào cửa, con cần phải tốt với người ta, biết không?”
Lưu Quân Lăng gật đầu, “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần biết.


Nói chuyện với cha mẹ trong chốc lát, Lưu Quân Lăng liền đi Ngự Thư Phòng.

Đường Mẫn đứng dậy đi đến bên người Cảnh Đế, nhìn hắn vẽ tranh.

nói: “Không được bao lâu, chúng ta sẽ làm tổ phụ tổ mẫu.


“Có phải cảm thấy chính mình già rồi hay không?” Cảnh Đế thu bút, nhìn dung nhan thê tử như cũ kiều nộn cười nói: “Trong lòng ta, nàng vẫn giống hơn hai mươi năm trước, vẫn là tiểu cô nương nũng nịu.


Đường Mẫn kiều mị trừng mắt nhìn hắn, “Đều là vợ chồng già rồi, chàng có e lệ hay không.


“Này có gì e lệ, chẳng lẽ ta không thể khen tức phụ mình? Lúc nàng khen con trai, sao không thấy nàng e lệ.


“Chàng nha!” Đường Mẫn bị hắn làm cho tức cười.

Đi vào Ngự Thư Phòng, Võ Đế đang nói chuyện với Kính Thân Vương Lưu Quân Yến.

“Nhị ca, biết huynh hồi kinh, đệ liền ra roi thúc ngựa tiến cung, đi thỉnh an phụ hoàng chưa?”
“Ừ đi rồi, chúc mừng đại ca.


Chờ hắn ngồi xuống, Võ Đế rót cho hắn một ly trà, “Sao trở về trễ như vậy, thiếu chút nữa không kịp huynh đại hôn.


“Hơi chút trì hoãn một ít việc.


“Đúng rồi, Quân Lăng, sau khi huynh đại hôn muốn mang nha đầu kia đi nơi nơi một chút, đệ thay huynh xử lý triều chính.

” Võ Đế nhìn nhị đệ, trong ánh mắt đều là “Thành khẩn”.

Lưu Quân Lăng lại lắc đầu: “Sau khi huynh đại hôn nên đến phiên đệ, năm nay nha đầu Khúc gia mười lăm tuổi, sang năm mười sáu, không thể trì hoãn.


“…… Vậy Quân Yến, đệ thế đại ca xử lý triều chính.


Lưu Quân Yến tức khắc dẩu miệng, lẩm bẩm nói: “Đệ biết ngay mà, hai người đều không phải người tốt, không có việc gì chỉ biết khi dễ đệ.


“Haizz, huynh thật buồn bực, nhà người khác đều tranh nhau, sao các đệ còn ra sức khước từ?” Võ Đế không biết đã bao nhiêu năm không ra kinh thành, lần này chính là cơ hội khó được, “Quân Yến, đại ca chính là rất ít cầu đệ, chỉ đến cuối năm, chẳng qua chỉ hai tháng thôi!”
“Đại ca, huynh thật ngốc, không phải phụ hoàng còn ở trong cung sao? Sau khi huynh đại hôn cũng chỉ còn hai tháng là ăn tết, phụ hoàng tất nhiên sẽ không đưa mẫu hậu ra ngoài, hơn nữa trời lạnh như vậy, hắn cũng luyến tiếc? Có sẵn người huynh không đi cầu, cầu chúng ta làm gì.

” Lưu Quân Yến trợn trắng mắt nói.

Võ Đế một phách vỗ trán, “Thiếu chút nữa đã quên, đều do cha nhiều năm qua luôn đưa nương du ngoạn nơi nơi, được, hai đệ không cần ngồi trên ghế kia chịu tội.


“Biết thì tốt!” còn không phải là chịu tội sao, mỗi ngày thượng triều đều thực bực bội, ai nguyện ý ngồi trên vị trí kia, nghe triều thần lải nha lải nhải.

“Đúng rồi Quân Lăng, đệ sắp đại hôn, đại ca chuẩn bị cho đệ không ít đồ vật, chờ lát cho người đưa đến trong phủ đệ.


“Đệ không cần đâu, đại ca để lại cho Tam đệ đi, mấy năm nay đệ cũng tồn không ít đồ vật, cũng đủ dùng.

” Là thật sự đủ dùng, tuyệt đối không phải khách khí.

Võ Đế hiểu biết tính cách đệ đệ, hắn nói đủ dùng, tuyệt đối là đủ dùng, nhưng đệ đủ dùng đó là chuyện của đệ, làm đại ca, luôn phải ra chút máu, chuyện này chờ đến lúc đó lại nói, tạm thời không đề cập.

Nửa năm qua, Lưu Quân Lăng vẫn luôn lưu lại Gia Châu, ba huynh đệ rất ít tụ tập trò chuyện, lần này gặp lại nói tới khuya, mới từng người trở lại tẩm điện của chính mình ở trong cung nghỉ ngơi.

Hiện tại hoàng gia dân cư đơn giản, tuy hai vị Vương gia đều có phủ đệ riêng, nhưng trong cung vẫn có tẩm cung của bọn họ, Võ Đế không tuyển phi, chẳng sợ về sau hoàng hậu tiến cung, cũng không ngại bọn họ thường ở lại trong cung.

Hiện giờ Minh gia đã năm đời cùng đường, Minh Chiến lão gia tử bởi vì tuổi tác đã cao, ở trong phủ bảo dưỡng tuổi thọ, chủ tướng đương nhiệm suất lĩnh Minh gia quân là trưởng tử của Minh Dương, phò mã của Cố Luân công chúa là cháu trai trưởng của Minh Dương Minh Hi Quyết, lớn hơn công chúa năm tuổi, năm nay mười tám.

“Hi ca ca, nhị ca muội đã trở lại, phụ hoàng và mẫu

hậu cũng ở trong cung, đêm nay chúng ta cùng tiến cung đi.

” Cố Luân công chúa thanh xuân mười ba tuổi ghé vào trên bàn sách gỗ tử đàn, lắc lư hai cẳng chân.

Minh Hi Quyết nghiêng mắt nhìn thoáng qua tiểu cô nương, trong lòng mềm mại.

Đây chính là thê tử tương lai của hắn, tuy hiện tại tuổi không lớn, nhưng nói đến tướng mạo, so với Thịnh gia cô nãi nãi năm đó còn minh diễm hơn vài phần, tự nhiên đây là mẫu thân nói.

Quan trọng nhất chính là, tuy nàng là công chúa duy nhất Đại Vinh triều, thân phận kim tôn ngọc quý, nhưng không kiều khí, còn nũng nịu như vậy, hắn rất thích.

“Hôm nay là gia yến nhà Luyến Nhi, huynh đi không thích hợp.


Cố Luân nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Vậy muội dùng bữa với Hi ca ca trước, lại hồi cung dùng bữa với phụ hoàng mẫu hậu.


“Như vậy không tốt!” Minh Hi Quyết cười lắc đầu, “Chờ lát nữa huynh đưa muội hồi cung, muốn cùng dùng bữa, về sau có rất nhiều thời gian, Luyến Nhi phải ngoan, nhị ca muội rời kinh nửa năm, muội không nhớ hắn sao?”
“Nhớ, nhưng muội không muốn rời đi Hi ca ca.

” Hắn cũng thật vất vả từ biên quan trở về, ăn tết xong qua tháng giêng phải đi, hơn nữa hắn cũng không phải mỗi năm đều có thể trở về.

Minh Hi Quyết bị bộ dáng nàng làm cho đau lòng, giơ tay trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ hoạt nộn, yếu ớt nõn nà.

“Năm nay Luyến Nhi mười ba tuổi, lại qua hai năm sẽ cập kê, chờ sau khi thành thân, Hi ca ca đi nơi nào đều mang muội theo chịu không?”
“Được, Hi ca ca nói lời phải giữ lời.

” Cố Luân cao hứng chạy đến bên người Minh Hi Quyết, một đầu chui vào trong lòng hắn, “Phụ hoàng nói biên quan khổ hàn, Luyến Nhi không sợ chịu khổ.


“Huynh biết.

” Nếu Thái Thượng Hoàng luyến tiếc công chúa chịu khổ, cũng sẽ không chỉ hôn cho hắn.

Nhớ rõ cung yến năm năm trước, hắn khó được hồi kinh, đêm đó trò chuyện với bệ hạ trong cung, tiểu cô nương còn là một đoàn mềm mại nhào vào trong lòng hắn, hương khí ngọt nị nháy mắt thổi quét tất cả cảm quan của hắn.

Không thể lường trước, ba năm sau, bệ hạ hạ chỉ định hôn công chúa Đại Vinh triều duy nhất cho hắn.

Hắn không quên, lúc biết được tin tức này, trong lòng khó có thể áp chế vui sướng.

Hắn may mắn, tuổi này có thể gặp được nàng, kiều nộn lại không làm ra vẻ, nghịch ngợm lại không điêu ngoa.

Lúc phụ thân hắn mười lăm tuổi gặp được mẫu thân, mười sáu tuổi thành thân.

Mẫu thân là nữ tử biên quan, tính cách hào phóng, lại tâm địa thiện lương.

Vốn còn tưởng rằng mẫu thân và công chúa sẽ có ngăn cách, rốt cuộc hoàn cảnh sinh hoạt không giống nhau, không ngờ công chúa và mẫu thân lại có thể cùng chơi đùa.


Tổ mẫu càng là sủng ái công chúa kỳ cục, làm hắn ngoài ý muốn chính là, vị công chúa nũng nịu này chưa bao giờ lấy quyền áp người, hắn cảm thán phương thức vợ chồng Thái Thượng Hoàng giáo dục con cái.

Ba vị hoàng tử một vị công chúa, không ai trở thành hạng người ăn chơi trác táng, chuyện này ở bất luận gia tộc nào đều khó gặp, huống chi là nhà đế vương, từ nhỏ chính là sinh hoạt trên đỉnh quyền lợi.

“Luyến Nhi, huynh đưa muội hồi cung.


“Dạ!”
Minh Hi Quyết đứng dậy ôm tiểu cô nương trong lòng đi ra ngoài, người hầu đã chạy đi chuẩn bị xe ngựa.

Buổi tối, trong Từ Ninh Cung, một nhà sáu người tụ bên nhau dùng bữa.

“Cha, chờ sau khi con thành thân, ngài thế con xử lý triều chính nha?”
Cảnh Đế chậm rãi nhấm nuốt thức ăn trong miệng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, “Con muốn đi ra ngoài chơi?”
“Dạ, cha ngài cũng biết, con đã lâu không ra kinh thành, ngẫu nhiên ra cung cũng đều vì cha mẹ hồi kinh đi thỉnh an ngài, xin ngài thương xót, cho con nghỉ hai tháng được không?”
“Mẫn Mẫn nghĩ sao?” Cảnh Đế nhìn tức phụ.

Khóe môi Đường Mẫn hàm chứa tươi cười, “Cho bọn họ đi chơi đi, khó được có một cơ hội như vậy, hơn nữa hiện tại trời cũng lạnh, năm nay chúng ta không đi Yến Châu được, chờ sang năm đầu xuân rồi nói.


“Ừ, quyết định như vậy đi.


Võ Đế tức khắc cao hứng gần như ngồi không được, giống như có thể đi ra ngoài chơi còn quan trọng hơn cưới vợ.

“Nhị đệ Tam đệ, các đệ có đi không?”
“Huynh và đại tẩu đi chơi, chúng ta đi theo làm gì.

” Kính Thân Vương tiểu điện hạ trực tiếp miệng bẹp, “Không đi.


Hắn hoàn toàn có thể chính mình đi ra ngoài chơi được không, đừng tưởng rằng chỉ có đại ca có thể ra kinh, mỗi năm hắn đều sẽ cùng ba năm bạn tốt, cưỡi ngựa du thú tận tình núi sông, ai để ý lúc này, hơn nữa trời lập tức sẽ lạnh, bên ngoài cũng không có gì chơi vui.

“Không đi thì không đi, tiểu tử ngốc.


Mùng tám tháng mười, Đế hậu đại hôn, trải qua tất cả trình tự, tất cả mọi người mệt người ngã ngựa đổ, hận không thể trực tiếp ngã đầu liền ngủ.

Trong Khôn Ninh Cung một mảnh vui mừng hồng, ánh vào mi mắt, tâm tình cũng trở nên vui sướng.

Võ Đế được một chúng cung nhân vây quanh, giở khăn hỉ, uống rượu hợp cẩn, hỉ nương nhẹ giọng nói lời vui mừng, ở tới gần nửa đêm mới lui ra.

Võ Đế tắm gội ra tới, tiểu hoàng hậu đã ngồi trước gương đồng chải vuốt một đầu tóc dài mới khô một nửa, phòng trong nến đỏ đùng châm, mơ hồ còn có hương thơm nhàn nhạt.

Đoạn Nhã Ngôn xuyên thấu qua gương đồng, đối thượng ánh mắt Võ Đế, kiều nhan nhiễm đỏ ửng, rất xinh đẹp.

“An trí sớm chút đi.

” Võ Đế tiến lên lôi kéo tay nàng, đưa nàng tới giường.

“Bệ hạ……”
“Đừng khẩn trương, hiện tại tuổi nàng còn nhỏ, trẫm cũng không nóng nảy muốn hài tử, chúng ta lại chờ hai năm, mẫu hậu nói nữ tử tuổi quá nhỏ, sinh con sẽ có nguy hiểm.


Đoạn Nhã Ngôn thật sự khẩn trương, nhưng nghe được lời hắn nói, tiểu cô nương thả lỏng cả người.

“Thần thiếp tạ bệ hạ.

” Lần đầu tiên tự xưng thần thiếp, Đoạn Nhã Ngôn vẫn có chút không thích ứng, nhưng này cũng không phải vấn đề, bệ hạ thật sự tốt với nàng nên mới suy xét nhiều như vậy.

Hai người song song nằm trên giường long phượng giao cổ, Võ Đế nắm tay tiểu thê tử, hai người nhìn màn che trên đỉnh đầu, ai cũng không nhắm mắt lại ngủ, rõ ràng đã phi thường mệt mỏi.

“Bệ hạ, ngài không mệt sao?” Đoạn Nhã Ngôn nhẹ giọng hỏi.

“Trong lòng Trẫm cao hứng, tạm thời không ngủ được, đừng khẩn trương, chúng ta đại hôn, hưu triều ba ngày.


“Nhưng sáng mai còn phải đi thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu.


“Chuyện này càng thêm không cần lo lắng, mùa đông mẫu hậu thức dậy trễ, đi sớm chúng ta cũng phải chờ, ngủ nhiều trong chốc lát không sao cả.

” Nghiêng người ôm nàng vào lòng, “Nàng quá nhỏ quá gầy, về sau phải ăn nhiều một ít, qua vài năm chúng ta lại sinh hài tử, dưỡng thân mình trước.


“Dạ!” Đoạn Nhã Ngôn thẹn thùng khoanh lại eo Võ Đế, hương vị trên người hắn thật sự rất dễ ngửi.

Đã từng nàng cũng nghĩ tới phu quân tương lai sẽ là bộ dáng gì, nhưng nghĩ nhiều cỡ nào, cũng không an tâm bằng giờ khắc này.

Hắn là đế vương tuổi trẻ Đại Vinh triều, cần chính ái dân, anh minh thần võ, nhưng lại hứa với nàng độc sủng lục cung, giống như nằm mơ.

“Trẫm đã nói với phụ hoàng, trong khoảng thời gian từ nay đến cuối năm, phụ hoàng sẽ chấp chưởng triều chính, trẫm mang nàng đi chơi hai tháng.


“Thật vậy sao?” Đoạn Nhã Ngôn từ trong lòng hắn vươn ra khuôn mặt nhỏ, biểu tình vui sướng.

Võ Đế hôn một cái giữa mày nàng, “Thật sự, xem nàng cũng mệt mỏi, ngủ đi, buổi sáng trẫm kêu nàng.


“Dạ.


Một đêm ngủ ngon, chờ tiểu hoàng hậu mở mắt ra đã gần giờ Tỵ, lúc này Võ Đế cũng đã mặc chỉnh tề, đang nhìn tấu chương trên giường gấm sát cửa sổ.

“Dậy rồi sao?” Nhìn thấy nàng ngồi dậy, Võ Đế ngẩng đầu làm bên ngoài Lâm cô cô tiến vào, đây là ma ma quản sự Võ Đế tự mình chọn cho tiểu hoàng hậu, cũng là người nhiều kinh nghiệm trong cung.

“Nương nương, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.

” Hôm nay vì phải yết kiến Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, ăn mặc cũng có quy chế nhất định, tỳ nữ đi theo Đoạn Nhã Ngôn tiến cung tự nhiên không biết.

Đoạn Nhã Ngôn không có nhũ mẫu, từ nhỏ nàng và đệ đệ đều là mẫu thân tự mình nuôi nấng, đơn giản là vì nàng không có tổ mẫu, mẫu thân cũng không cần cả ngày sớm tối thưa hầu, rất nhiều chuyện đều là tự tay làm lấy, lúc này Lâm cô cô ở Khôn Ninh Cung liền có vẻ quan trọng hơn hẳn.

“Làm phiền cô cô.

” Đoạn Nhã Ngôn ngâm mình trong thau tắm, nhìn Lâm cô cô tươi cười hòa ái, từ trong miệng bà biết được là bệ hạ phát cho nàng dùng, Đoạn Nhã Ngôn cũng hoàn toàn tín nhiệm.

Lâm cô cô là nô tỳ, lại làm quản sự thật lâu, lúc này thấy nương nương, biết nàng là cô nương tốt, trong lòng tự nhiên cao hứng.

“Nương nương quá lời, đây là bổn phận của lão nô.


Trải qua rửa mặt chải đầu trang điểm, chờ Đế hậu cùng ngồi trên loan giá đã là giờ Tỵ quá nửa, tới gần giữa trưa.

Đi vào Từ Ninh Cung, rất xa đã nhìn thấy Ninh Hỉ và Khương cô cô chờ trước cửa.

Hai người nhìn thấy Đế hậu, vội vàng cười tiến lên thỉnh an.

“Khương cô cô, mẫu hậu đã dậy chưa?” Võ Đế đi lên trước hỏi.

Khương cô cô cười gật đầu, “Thái Hậu mới vừa thức dậy không bao lâu, có thể là hôm qua mệt, bữa sáng đều chưa dùng, bệ hạ, nương nương, nhanh vào đi thôi, Thái Hậu đã chuẩn bị phong đỏ rồi.


Võ Đế gật đầu, lôi kéo Đoạn Nhã Ngôn đi vào trong, “Mẫu hậu cho gì nàng cứ thu, trong tay nương có không ít thứ tốt, không kém chút này.


“Dạ!”
Ninh Hỉ và Khương cô cô theo phía sau thấy hai người ngọt ngào, đều cười không khép miệng được.

“Nhi thần và tức phụ thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.

” Nhìn thấy hai người ngồi phía trên, Võ Đế lôi kéo tiểu hoàng hậu song song quỳ xuống.

“Thần tức thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu.

” giọng Đoạn Nhã Ngôn hơi nhỏ, không có cách nào, hiện tại nàng thực e lệ, ngày hôm sau thành thân nên sớm tới chào hỏi trưởng bối, nhưng lúc nàng vừa mở mắt trời cũng đã sáng choang.

Thái Hậu cũng không có vẻ không vui, cười kêu hai người đứng dậy, Hương Thảo cô cô tiến lên đưa cho Đoạn Nhã Ngôn một cái tráp.

Lúc đưa tay tiếp nhận nàng đã cảm thấy nặng trĩu, bên trong tất nhiên đều là thứ tốt không thể nghi ngờ, làm cho nàng càng thêm áy náy.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Thái Hậu tiếp đón Đoạn Nhã Ngôn tiến lên.

Đoạn Nhã Ngôn bị nghẹn không nhẹ, nàng cúi đầu đỏ mặt nói: “Thần tức hổ thẹn.


Đường Mẫn biết tâm tình nàng, vỗ vỗ tay nàng cười nói: “Đừng khẩn trương, về sau con chính là con dâu Lưu gia chúng ta, người trong nhà đừng câu nệ, năm đó lúc ta thành thân, buổi sáng cũng không muốn dậy sớm, hậu cung thanh tịnh, mỗi ngày chính là ăn ăn uống uống, muốn ngủ cũng đừng cảm thấy ngượng ngùng.


“Đúng vậy tẩu tẩu, có gì phải thẹn thùng, buổi sáng lạnh như vậy, còn không bằng nằm trong ổ chăn nhiều một lát, thoải mái.

” Cố Luân trừng mắt đẹp nhìn tiểu hoàng hậu, “Nếu không phải mỗi ngày muội đều phải đi nữ học, khẳng định cũng luyến tiếc rời ổ chăn.


“Nha đầu lười con đó, về sau theo Minh tiểu tướng quân đi biên quan, xem con như thế nào ngủ nướng.


Cố Luân không để bụng, “Mẫu hậu, con cũng sẽ không đi đánh giặc, hơn nữa Hi ca ca nói hiện tại biên quan ổn định, căn bản không có chiến sự, dậy trễ chút lại như thế nào, mùa đông Triệu di cũng thích ngủ nướng.


Còn nữa, Hi ca ca thương nàng như vậy, mới sẽ không bỏ được trời lạnh làm nàng dậy sớm.

“Chỉ có con có lý, mỗi lần nói con hai câu, con có thể trả lại mười câu.


“…… Nhi thần sai rồi, mẫu hậu giáo huấn đúng lắm.

” thái độ nhận sai tốt đẹp, nhưng chính là không thay đổi.

Nhưng đây đều là chuyện không ảnh hưởng toàn cục, Đường Mẫn cũng chỉ thích cùng con gái ngươi một lời ta một ngữ chơi đùa, nếu ngay cả công chúa tôn quý nhất Đại Vinh triều đều không thể tùy tâm sở dục, mới là bọn họ làm cha mẹ vô năng.

“Phụ hoàng, nhi thần đã hợp táng nguyên Duệ Thân Vương Thế Tử và Thế Tử phi, đã tìm không được thi thể, xây một tòa mộ chôn di vật.

” một bên khác, Võ Đế đang nói chuyện với Cảnh Đế.

Cảnh Đế biểu tình có chút buồn bã, một hồi lâu mới thở dài nói: “Như vậy cũng tốt.


Võ Đế gật đầu: “Mẫu hậu ghen tị, nếu để Thế Tử phi hợp táng với ngài, có lẽ mẫu hậu sẽ tức giận, nhi thần và tướng gia thương lượng, tướng gia nói như vậy cũng thích hợp.


“Quân Diệu, con làm rất tốt.

” Cảnh Đế chỉ nói một câu như vậy.

Theo Võ Đế thấy vậy cũng đủ rồi, năm đó Thế Tử phi cũng không có bất luận cử chỉ gì không ổn, phụ hoàng có địa vị hiện tại, Lâm gia không có công lao khổ lao gì, nhưng ít nhất cũng cho nàng một danh phận.

Thù vinh làm hoàng hậu của Cảnh Đế, nàng không có cơ hội, nhưng Duệ Thân Vương Thế Tử phi, lại không có bất luận vấn đề gì.

Lâm Tuệ Âm yêu là Lưu Cảnh trước kia, không phải Cảnh Đế hiện tại.

Hắn không trải qua đoạn lịch sử hắc ám kia, Võ Đế cũng không thể lý giải Lâm Tuệ Âm, càng không thể sinh ra bất luận tâm tư đồng tình hoặc thương hại, năm đó đi đến một bước kia, là mệnh của nàng, cũng là kiếp nạn không tránh khỏi.

Mà hiện tại mẫu hậu hắn hưởng thụ tất cả, cũng là tạo hóa và phúc khí của mẫu hậu.

Thế gian này làm sao có thể mỗi người bình đẳng, cho dù hai người bình đẳng, đi con đường khác nhau, kỳ ngộ khác nhau, kết cục tự nhiên cũng khác nhau.


Lâm Tuệ Âm không có mệnh cùng phụ hoàng đi đến một bước này.

Phụ hoàng có ba đời thê tử, vì sao duy nhất Lâm Tuệ Âm được hợp táng, Võ Đế tỏ vẻ, hai người khác căn bản không xứng.

Còn về Lâm Tuệ Âm có xứng với phụ hoàng hay không, Võ Đế không có phương tiện nói, hắn cảm thấy đó đều là chuyện đời trước của phụ hoàng, không có tương quan gì với phụ hoàng kiếp này, hiện giờ làm thế cũng chỉ vì hoàn thành một tâm nguyện kiếp trước thôi.

Võ Đế đại hôn nghỉ ba ngày, ngày thứ tư lâm triều các vị đại thần không thấy bệ hạ, lại thấy Thái Thượng Hoàng.

“Hoàng Đế đưa hoàng hậu đi ra ngoài du ngoạn, từ giờ đến cuối năm không có khả năng trở về, hai tháng tới, trẫm quản chuyện triều đình.

” Cảnh Đế nhìn mọi người phía dưới, “Đừng áp lực.


Triều thần khác còn đỡ, nhưng Đoạn Tướng lại thiếu chút nữa không đứng nổi.

Cái này kêu chuyện gì, lúc này mới vừa thành thân a, bệ hạ liền hoang phế triều chính?
Cũng may còn có Thái Thượng Hoàng, nếu không có thì sao? Ngài muốn lật trời?
“Thái Thượng Hoàng, này……”
“Này cái gì này, có chuyện cứ tấu, con trẫm từ khi đăng cơ đến nay chưa từng nghỉ lâm triều ngày nào, đại hôn chẳng lẽ còn không thể thả lỏng hai ngày hay sao?”
Haizz, ngài đều nói như vậy, ai còn dám có ý kiến.

Theo sau chúng triều thần làm từng bước lâm triều bãi triều, hiện giờ Đại Vinh quốc thái an định, cũng không có chuyện gì lớn cần tấu bẩm, chỉ là một ít việc nhỏ không đáng kể, bọn họ cũng như cũ không thiếu cảnh giác.

Lại nói Võ Đế mang theo tiểu hoàng hậu, hóa thành Lưu công tử và thiếu phu nhân, mang theo mấy hộ vệ võ công cao cường hóa trang thành gã sai vặt và bốn tỳ nữ bên người tiểu hoàng hậu, thái giám linh tinh tất cả đều không mang theo, bên cạnh có thái giám, người có tâm vừa thấy liền biết ngay có quan hệ với hoàng tộc, làm sao có thể chơi thống khoái.

“Nha đầu, ra cửa, nếu gặp được nữ tử bị khi dễ, nàng có mềm lòng hay không?” Lưu công tử nghiêm trang hỏi.

Đoạn Nhã Ngôn nhìn trượng phu, hơi hơi nhấp môi nói: “Tự nhiên sẽ mềm lòng.


“Vậy cũng không thể nhúng tay cứu người, nghe vi phu sẽ không sai.


“Đây là vì sao?” Bọn họ một người là bệ hạ, một người là hoàng hậu, gặp được việc bất bình, chẳng lẽ còn không thể nhúng tay, này đều là con dân của bọn họ.

“Nha đầu nàng có chút ngốc.

” Lưu công tử nhìn tức phụ mắt to thanh lệ, “Phu quân nhà nàng tuấn tú như vậy, lỡ như nàng kia muốn lấy thân báo đáp thì sao? Gặp được chuyện bất bình tự nhiên có quan phủ địa phương, nàng chớ nên tự mình hành sự, hiểu chưa?”
Nói thật, tiểu hoàng hậu có chút ngốc!
“Thiếp thân biết, tất cả đều nghe phu quân.


Lưu công tử vừa lòng gật đầu, ôm tiểu tức phụ, thơm tho mềm mại, quả nhiên rất tốt.

“Vốn muốn chờ hai năm lại viên phòng, không định nói cho nàng, lại sợ nàng cảm thấy gia không thích nàng, sợ nàng suy nghĩ miên man, nàng biết vì sao cha mẹ ân ái như vậy không?”
Đoạn Nhã Ngôn mắc cỡ đỏ mặt ở trong lòng trượng phu nhẹ nhàng lắc đầu.

Lại nghe giọng hắn vang lên trên đỉnh đầu, “Giữa cha mẹ không có bí mật, có cái gì nói cái đó, không hề cất giấu, hơn hai mươi năm, hai người vẫn gắn bó keo sơn không biết xấu hổ, về sau hai ta cũng như vậy, gia là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần nàng sinh Thái Tử cho Đại Vinh, gia tuyệt đối sẽ không nạp thiếp, nhưng nàng cũng đừng gấp, trước ba mươi tuổi, thế nào cũng phải sinh hai ba hài tử?”
Lúc này trong lòng Đoạn Nhã Ngôn bị đổ tràn đầy, cảm giác hạnh phúc nồng đậm không hòa tan được quấn chặt nàng, thiếu chút nữa thở không nổi.

Hắn là đế vương, chủ tử Đại Vinh triều, nhà người thường vợ cả ba bốn năm không sinh được con, khả năng chính là thiếp thất không ngừng, thậm chí có kết cục hưu thê.

Nhưng hắn lại nói chờ tới khi nàng ba mươi tuổi.

Đoạn Nhã Ngôn thân thể thực khỏe mạnh, từ nhỏ rất ít sinh bệnh, nàng tin tưởng vững chắc sớm muộn gì đều sẽ có hài tử, cả đời này, nàng sẽ là thê tử duy nhất của hắn.

Nghĩ vậy, nàng ngăn không được tràn ra tươi cười.

Nhìn thấy bộ dáng nàng vụng trộm vui vẻ, Võ Đế nhịn không được câu môi cười giảo hoạt, “Nha đầu nàng thật ngốc, vụng trộm cười cái gì.


“Thiếp thân trong lòng cao hứng, có thể được bệ hạ hậu ái như thế.


“Nàng là một nha đầu ngoan, gia thích nàng có gì không đúng.


“…… Thiếp thân cũng thích gia, thực thích.

” Vừa rồi hắn nói, có chuyện gì cũng phải nói ra, không nói, sao hắn có thể biết.

Hai người mỗi khi đi một nơi sẽ dừng lại mấy ngày, đi dạo đủ các danh lam thắng cảnh, ăn hết mỹ thực địa phương, tiểu hoàng hậu vốn dĩ luôn có dáng vẻ tiểu thư khuê các, cũng dần dần trở nên có thể chơi đùa không câu nệ.

Nhìn thấy thê tử tiếu lệ hoạt bát, Võ Đế rất vừa lòng.

Lúc này mới đúng, rõ ràng chỉ mới mười bốn tuổi, cần gì nhạt nhẽo già dặn như vậy, không tốt.

Trong cung về sau cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ, nếu nàng điềm tĩnh như vậy, thật không thú vị, cũng may nha đầu này vẫn có thể dạy dỗ.

Một ngày này hoàng hôn, hai người từ một ngọn núi tuyết trắng phủ kín nửa đỉnh núi đi xuống, nhìn tiểu tức phụ có chút mệt.

Võ Đế tiến lên cong lưng trước mặt nàng, “Đi lên, gia cõng nàng đi xuống.


“Sao được chứ, thiếp thân không ngại.

” Đoạn Nhã Ngôn kinh hãi, sau đó khó xử nói: “Thiếp thân không sao, còn có thể đi nhanh chút.


“Không phải vấn đề nhanh chậm, nhìn nàng mệt khuôn mặt đều trắng, đi lên đi.

” Võ Đế thấy nàng hoảng sợ, xoay người bắn một chút trên trán nàng, “Gia đau lòng nàng, qua thôn này liền không còn cửa hàng khác, nha đầu ngốc, nhanh lên.


“…… Vậy thiếp thân mạo phạm.

” Nàng cắn cánh môi phấn nộn, ghé vào trên vai hắn rộng lớn, sau đó nhận thấy được cả người bay lên không, được hắn cõng lên.

Vốn đang muốn hỏi có phải chính mình thực nặng hay không, lại nghe người nam nhân này nói: “Quá nhẹ, sau khi hồi cung, kêu phòng bếp nhỏ làm nhiều món ngon cho nàng, quản sự phòng bếp nhỏ là đồ đệ của Thúy Hồng cô cô, tay nghề thực không tệ.


“Dạ, nương nói Thúy Hồng cô cô nấu phi thường ngon, nếu là đồ đệ của Thúy Hồng cô cô, thiếp thân liền có lộc ăn.


“Sách, so với Thúy Hồng cô cô, nàng vẫn kém một chút.


“Gia còn bắt bẻ nữa.


Đường xuống núi rất dài, chờ lúc xuống chân núi, trán Võ Đế đã hiện ra mồ hôi.

Đoạn Nhã Ngôn xem đau lòng, giơ tay dùng ống tay áo chà lau cái trán cho hắn nói: “Gia, đã xuống núi, thiếp thân có thể chính mình đi.


Trên đường cũng có người xuống núi, nhìn thấy hắn cõng chính mình, ánh mắt những nam nữ đó đều kinh ngạc, nhưng bệ hạ lại không chịu ảnh hưởng chút nào, làm cho nàng cảm thấy lúc trước may mắn không làm ra vẻ nói không gả, hiện giờ nghĩ đến, có thể gả cho người nam nhân này, đời trước tất nhiên là cứu vớt thiên hạ thương sinh, mới có phúc báo kiếp này.

Võ Đế không nói gì, hắn trực tiếp cõng tức phụ đi đến xe ngựa, đặt nàng lên càng kéo xe, sau đó chính mình cũng lên.

“Buổi tối trở về, xoa bóp cho gia?” Hắn nheo mắt, dựa vào vách xe nhìn nàng.

Đoạn Nhã Ngôn tức khắc cao hứng nheo mắt đẹp, dùng sức gật đầu, thanh thúy nói: “Được!”
“Cô nương ngốc.

” Võ Đế giơ tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi kiều nộn.

Bởi vì thời gian có hạn, hai người không thể đi hết Đại Vinh, chỉ du ngoạn Giang Bắc liền quay về Thịnh Kinh.

Võ Đế nói với nàng, đợi về sau có thời gian, lại đưa nàng đi Giang Nam du ngoạn.

Trở lại kinh thành đã là giữa tháng mười hai, còn mười mấy ngày chính là ăn tết.

Sáng sớm hôm sau, Võ Đế đi thượng triều, Đoạn Nhã Ngôn làm cung nhân thu thập một phen, nàng chuẩn bị hồi phủ thăm cha mẹ.

Trở lại Đoạn phủ, trong nhà rất an tĩnh, tổ phụ và phụ thân đều ở nha môn làm việc, đệ đệ đọc sách ở Quốc Tử Giám, chỉ có mẫu thân ở nhà.

Biết được hoàng hậu trở về, Lư thị vội vàng mang theo người trong phủ đi ra ngoài nghênh đón.

“Thiếp thân tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”
“Mẫu thân xin đứng lên.

” Đoạn Nhã Ngôn mau chân vài bước tiến lên, nâng Lư thị dậy, “Mấy ngày nay mẫu thân có khỏe không?”
“Khỏe, khỏe thật sự, Hoàng Hậu nương nương thì sao?”
Nói đến chính mình, Đoạn Nhã Ngôn mỉm cười gật đầu, “Con rất khỏe, mẫu thân không cần lo lắng.


Hai mẹ con trở lại trong viện ngồi xuống, Lư thị nhìn thấy nàng khí sắc hồng nhuận, ánh mắt nhu mị, tự nhiên cũng cảm thấy tính tình nàng trở nên rộng rãi hoạt bát hơn trước kia nhiều.

“Cùng bệ hạ đi nơi nào?”
“Nơi nơi Giang Bắc đều đi, cũng xem rất nhiều danh lam thắng cảnh các nơi, thời gian không nhiều lắm, bệ hạ nói, đợi ngày sau có thời gian sẽ đưa con đi Giang Nam.


Nghe được lời này, Lư thị mới xem như hoàn toàn yên lòng, biết bệ hạ cũng yêu thương tức phụ giống Thái Thượng Hoàng.

“Nương nương và bệ hạ……”
Lư thị không nói xong, nhưng hiện tại đã làm vợ người, Đoạn Nhã Ngôn tự nhiên biết ý mẫu thân.

Khuôn mặt nàng tức khắc đỏ bừng, Lư thị nhìn vẻ mặt con gái, tâm tình cũng trở nên phức tạp.

Nhưng nhìn thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu, lại càng thêm không yên.

Đã viên phòng nàng lo lắng, hiện giờ không viên phòng, nàng ngược lại càng thêm lo lắng.

“Mẫu thân đừng lo, bệ hạ nói hiện tại con còn nhỏ, lại chờ hai năm, đây cũng là ý của mẫu hậu, mẫu hậu nói nữ tử tuổi quá nhỏ, thân thể tinh tế, không thể……”
“Bệ hạ chính miệng nói?” Lư thị có chút kinh ngạc.

“Dạ!” Đoạn Nhã Ngôn gật đầu, “Bệ hạ nói, về sau phàm là có việc, đều sẽ thẳng thắn thành khẩn tương đãi, bệ hạ cũng muốn giống Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, bệ hạ còn nói, chỉ cần trước ba mươi tuổi con có thể sinh Thái Tử, sẽ tuyệt đối không tuyển phi.


“Bệ hạ thật sự nói như vậy?” trong lòng Lư thị bị vui sướng đánh sâu vào thiếu chút nữa không ngồi yên.

“Dạ, mẫu thân không cần lo lắng.


“Không lo lắng, không lo lắng.

” Lư thị vội vàng trả lời.

Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu chính miệng nói như vậy, chính là thiệt tình, nàng còn có gì cần lo lắng.

Hơn nữa bệ hạ còn nói, hài tử con gái sinh chính là Thái Tử.

Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu không phải Thái Tử, còn có thể là gì.

Cuối năm Xương Vinh thứ mười, Hoàng Hậu nương nương bình an sinh một vị hoàng tử, Võ Đế đại hỉ, chiêu cáo thiên hạ, tiệc đầy tháng lại lần nữa ban bố thánh chỉ, phong làm Thái Tử.

Năm Xương Vinh thứ mười hai, Hoàng Hậu nương nương lại lần nữa sinh một vị công chúa, năm thứ mười lăm, lại sinh một vị hoàng tử.

Đến tận đây, dưới gối có hai trai một gái, Võ Đế thương tiếc Hoàng Hậu nương nương sinh con mệt nhọc, từ đây không sinh nữa.

Võ Đế và hoàng hậu giống Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, một đời một thế một đôi người, hậu cung sạch sẽ, cả đời Võ Đế tận sức với bá tánh, tại vị ba mươi năm, Đại Vinh triều vật phụ dân phong, quốc thái dân an, quan hệ hữu hảo với Bắc Nhung và Nam Man, tuy không khai cương thác thổ, nhưng lại không người dám phạm.

Đế hậu hai người cầm sắt hòa minh, Đại Vinh triều thêm một đoạn giai thoại thịnh thế.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện