Nhất Phẩm Quý Thê

Chuyển Biến


trước sau


“Đúng vậy, không nhìn kỹ một chút liền thành như vậy, thiếu chút nữa không làm ta và dượng con tức giận ngất xỉu, ta cũng không có biện pháp, gả làm thiếp cũng tốt hơn bị hủy trong nhà ta.

” Lão thái thái đè thấp giọng, giọng điệu cũng tràn ngập ghét bỏ.

Trong nhà có một cô nương vội vàng ở bên ngoài mất mặt xấu hổ, bọn họ xem được nhất thời, cũng xem không được một đời, không phải sao?
Này nhìn phong cảnh, nhà chồng cho một trăm lượng bạc sính lễ, nhưng nói ra ngoài chẳng lẽ là chính thê sao? Xét đến cùng vẫn là thiếp thất lên không được mặt bàn, con sinh ra cũng là con vợ lẽ, tuy thể diện hơn tiểu thiếp, nhưng mấy ngày nay trong thôn nhàn ngôn toái ngữ không ít chút nào, lão gia tử ra cửa cũng cảm thấy mất mặt muốn chết.

Hiện tại ý tưởng của bọn họ rất đơn giản, chính là cháu gái lớn không bớt lo này nhanh đi đi, đỡ phải ở nhà nhìn chướng mắt.

Tuy Đường gia không phải nhà phú quý, nhưng gia phong cũng không tệ, trong thôn này thật đúng là không ai nạp thiếp, cháu gái của bà cũng coi như nhánh rẽ đầu tiên, hai người bọn họ già sắp xuống lỗ rồi, lại rơi xuống kết cục như vậy.

Trâu thị tự nhiên biết trong lòng lão thái thái không thoải mái, nhìn xung quanh một cái, từ trong lòng ngực lấy ra mấy đồng tiền và một nén bạc nhét vào trong tay lão thái thái.

“Cô mẫu, đây là mười đồng tiền cho Hân Nhi, nhà chồng nàng giàu có, chúng ta cũng không cần lo lắng, nhà cô mẫu cũng tiêu phí không ít vì việc hôn nhân của nàng, chờ Hân Nhi gả đi, cô mẫu và dượng lấy một lượng bạc trộm cải thiện cuộc sống một chút, lần này con mang đến mười cân thịt, ngài tuổi lớn, thân thể cũng không nhanh nhẹn bằng lúc tuổi trẻ, về sau cần phải bảo trọng thân mình.


“Cô mẫu biết, ta còn muốn nhìn thấy con của Triều nhi lớn lên nữa?” Lão thái thái nói tiếp: “Ta thật hối hận cưới Trần thị cho lão đại, ngày đó họp chợ, thân mình ta không thoải mái, để cho đại phòng đi, kết quả đại biểu huynh con chỉ đi một lát, hai mẹ con liền trộn lẫn ra chuyện xấu như vậy.


“Cô mẫu, con cháu đều có con cháu phúc, con đường này mặc kệ là thoải mái hay khó chịu, đều là chính họ chọn, con gái gả ra ngoài như chén nước đổ đi, đạo lý này ta đều biết, về sau nàng sống tốt trong lòng ta thoải mái, sống không tốt, cũng chỉ là mệnh của nàng.


Mấy năm nay thân mình ngài càng ngày càng không tốt, những việc này cũng đừng suy nghĩ nhiều.

” Trâu thị an ủi lão thái thái, “Con thấy Tú Anh chính là con dâu tốt, mấy năm nay thực hiếu thuận với ngài và dượng, dù sao con là cảm thấy tốt, có phải cô mẫu cũng nghĩ vậy hay không? Con xem mấy ngày này, quan hệ hai người cũng thực không tệ.


Mấy năm nay, lão thái thái khi dễ Trương thị đã thành thói quen, hiện tại cho dù không giống trước kia, nhưng cũng không phải thực thích Trương thị.

Tính tình Trương thị quá mềm mại, nhưng dâu cả lại xảo quyệt lười biếng tham ăn, nói lời thật lòng, vẫn là con dâu thứ tương đối tốt.

Hiện tại bà lớn tuổi, rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm, trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ cần hai người già bọn họ vừa chết, hai con trai khẳng định phân gia, nếu Hân Nhi hiếu thuận, có lẽ sẽ hiếu kính cha mẹ nàng, nếu không, nhị phòng không giàu có cũng khẳng định thực thư thái, đại phòng chỉ khổ Khiêm Nhi.

“Tú Anh chính là tính tình có chút mềm, mặt khác đều thực tốt.


Trâu thị nghe lão thái thái nói những lời này, trên mặt lộ ra tươi cười.

Nàng kéo cánh tay lão thái thái, thấp giọng nói: “Mềm chút cũng không phải không tốt, dù sao tốt với ngài và dượng là được.



“Con nói rất đúng.


Đường Mẫn không nghe được mẹ chồng và tổ mẫu nói chuyện, nàng ở bên cạnh nói chuyện với mấy cô nương trong thôn.

Tới tặng quà cưới phần lớn đều là người trong thôn, giữa trưa không giữ lại ăn cơm, chờ đến ngày thành thân mới giữ vài người quan hệ tốt trong thôn ở lại ăn bữa cơm, sau đó phải chờ đến ngày hồi môn.

Nhưng Đường Hân là thiếp thất, thiếp thất không có hồi môn.

Trong lòng Đường Mẫn nghĩ, có lẽ Đường Hân căn bản cũng không muốn hồi môn.

Nàng và Đường Hân xác thật không ưa gì nhau, cho dù hôm nay là ngày tặng quà cưới, nàng cũng không muốn đi nhìn Đường Hân một cái.

Đột nhiên phát hiện, Đường gia, nơi nàng sinh ra còn không thư thái bằng ở Bùi gia.

Trong phòng, Đường Hân đang tán gẫu với mấy tiểu tỷ muội quan hệ tốt trong thôn.

Mấy cô nương nhìn một bộ trang sức bạch ngọc nàng bày trên

bàn, đều hâm mộ thèm nhỏ dãi.


“Hân Nhi tỷ, đây là Trương gia cho sao?”
Khóe môi Đường Hân mang theo nhợt nhạt tươi cười, biểu tình trên mặt rất ôn hòa: “Ừ, hắn nói bộ trang sức này mua từ một cửa hàng trang sức rất lớn ở phủ thành, còn nói chờ sau khi thành thân lại cho tỷ một bộ trang sức hồng bảo thạch, tỷ nghĩ cũng không cần lãng phí như vậy, về sau tóm lại là người một nhà, hơn nữa trang sức gì đó, ta cũng không phải đặc biệt thích.


“Hân Nhi tỷ sao lại nói thế, vừa thấy đã biết Trương gia thực vừa lòng Hân Nhi tỷ, hơn nữa đồ trang sức này thật xinh đẹp, hồng bảo thạch còn không phải càng đẹp mắt hơn? Hân Nhi tỷ lớn lên cũng đẹp, mang gì đều xinh đẹp.


“Áo cưới cũng thật xinh đẹp, nhan sắc thực diễm lệ, trên này thêu hoa văn càng là chúng ta ai cũng chưa thấy bao giờ, Trương gia chính là gia tộc lớn trong thị trấn.


Đường Hân đùa nghịch trước mắt áo cưới, so với màu hồng đào, nàng càng thích đỏ rực, nhưng vì chỉ là thiếp, nàng không có tư cách mặc đỏ thẫm, hơn nữa Trương công tử có chính thê, gả vào phải cả ngày đi thỉnh an chính thê, nhưng Đường Hân có thể nhịn, nàng tin tưởng bằng vào bản lĩnh chính mình, tuyệt đối sẽ không cả đời làm thiếp, sớm muộn gì nàng cũng sẽ kéo nữ nhân kia xuống, thay thế, nàng phải gả phong cảnh, phải làm thiếu nãi nãi của gia đình giàu có, phải sống tôn quý hơn Đường Mẫn.

Nghe bọn tỷ muội bên người khen, lòng tự trọng của Đường Hân được cực đại thỏa mãn, lúc trước Đường Mẫn quà cưới không có phong cảnh như vậy.

“Di? Sao Mẫn Nhi chưa tới? Thành thân rồi chính là không giống nhau, chướng mắt chúng ta sao?” Nói chuyện chính là Đường Lan, con gái nhị thúc Đường gia họ hàng xa, bộ dáng thanh lệ như hoa lan, không diễm lệ như Đường Mẫn, nhưng nhiều hơn một phần yêu mị.

Ở Đào Hoa thôn, Đường Mẫn chính là hoàn toàn xứng đáng thôn hoa.

Nghe thấy tên này, biểu tình của Đường Hân có chút mất tự nhiên, nhưng mặt ngoài vẫn gượng cười.

“Các người đều biết Mẫn Nhi, tính tình nàng không phải thực tốt, quan hệ giữa chúng ta ……”
Muội muội Đường Lan là Đường Hà xưa nay quan hệ với Đường Hân tốt nhất, tuy nàng tuổi còn nhỏ, nhưng tâm nhãn thật không ít, Đường Hân thực tốt với nàng, nàng cũng phi thường thích vị đường tỷ này.


Đường Mẫn rất lợi hại, còn thường xuyên lạnh nhạt nàng, Đường Hà tự nhiên phi thường không thích Đường Mẫn, nghe Đường Hân nói, trên mặt tiểu cô nương tức khắc hiện ra cùng chung kẻ địch.

“Dù sao muội không thích Đường Mẫn, trước kia nàng luôn khi dễ muội, thấy nàng liền chán ghét.


Đường Lan thực khôn khéo, nàng luôn luôn là kẻ ba phải, lại cũng chỉ tốt với Đường Hân một chút.

“Nàng tốt hay xấu thì mặc kệ nàng, thực mau tỷ phải làm thiếu nãi nãi gia đình giàu có, cũng không cần nhìn thấy nàng.


“Lan muội nói đúng lắm, hiện tại hôn kỳ tới gần, trong lòng tỷ thật khẩn trương.


Đường Lan tiến lên nắm tay Đường Hân: “Hân Nhi tỷ, đừng lo lắng, tuy muội chưa thấy Trương công tử, nhưng nếu có thể được Hân Nhi tỷ nhìn trúng, tất nhiên là nam tử tốt, hơn nữa Hân Nhi tỷ tâm linh thủ xảo, về sau khẳng định càng ngày càng tốt.


“Vậy mong được như lời Lan muội nói, chờ tỷ thành thân, muội cần phải thường xuyên đi trong thị trấn tìm tỷ, hai tỷ muội chúng ta còn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm.


“Được, mỗi lần họp chợ muội sẽ đi thăm Hân Nhi tỷ.

”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện