Bà tử vừa nghe lời này, hung hăng phỉ nhổ trong lòng: “Phi, chẳng qua chỉ là món đồ chơi nam nhân nhàn rỗi không có việc gì chơi chơi, còn làm bộ làm tịch, cái gì đức hạnh, cũng không nhìn xem đã bao lâu thiếu gia không đi phòng ngươi, thật cho rằng gần ăn tết thiếu gia vội vàng xã giao? Xã giao là không sai, nhưng cái chính là bên ngoài có cô nương khác xinh đẹp hơn mê mắt.
”
“Nãi nãi đang làm gì?” Nàng nương bà tử xốc mành đi vào, ấm áp ập vào mặt, làm nàng rùng mình rất nhỏ.
Trong phòng bài trí thực hoa lệ, có bình sứ Thanh Hoa tiền triều, bên trong cắm hoa mai tươi đẹp, tăng thêm một tia ý xuân giữa trời đông giá rét, còn có rèm châu màu sắc tươi sáng, dưới đất phô thảm thật dày, đạp lên trên lặng yên không một tiếng động, phía trước là một cái trường kỷ, ở giữa cách một cái bàn gỗ màu đỏ, trên đó bày một bộ trà cụ tử sa hồ, hai gian phòng mỗi bên có một lư hương mẫu đơn phú quý cao cỡ nửa người, khói trắng lượn lờ, hương khí thanh nhã tịnh sảng.
Mỗi lần tới Đường Hân đều xem đỏ mắt, nhưng cũng không có cách nào, đơn giản là vì phần lớn vật trang trí nơi này đều là của hồi môn của Đỗ Thu Lâm, căn bản không phải đồ vật của Trương gia.
“Đường Di nương đã tới sao? Nhưng nô tỳ đành thỉnh tội với di nương rồi, tối hôm qua nãi nãi bị tiểu thiếu gia làm ầm ĩ không ngủ ngon, mới vừa dùng xong cơm sáng liền nghỉ ngơi, vừa rồi hai vị di nương kia đến đây, cũng uống một ly trà liền rời đi, xin di nương thứ tội.
”
Đường Hân có chút thất vọng, nhưng cũng không dám quá mức làm càn, nàng sợ bị thương hài nhi trong bụng, chỉ nói hai câu với Xảo Thúy, đỡ tay nha hoàn rời đi.
Nàng thực thất vọng, trước khi vào phủ, Trương Lập Khôn hỏi han ân cần, săn sóc có thêm, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, hình như tất cả đều thay đổi, hiện tại nàng chỉ mới có thai hai tháng, hắn đã không kiên nhẫn đến thăm chính mình?
“Xuân Hồng, thiếu gia còn chưa trở về sao? Ngươi đi phía trước chờ, thiếu gia trở về liền tới đây báo ta.
”
Xuân Hồng cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó đi ra nhị môn chờ.
Nhưng trong lòng nàng lại nhũ thầm chính mình xui xẻo, đừng nhìn Đường Di nương không có thân phận gì, cái giá lại không nhỏ, mọi việc đều thích tranh cao thấp với nãi nãi, cũng không nhìn xem thân phận mình, chẳng qua chỉ là một thôn cô, còn muốn trở thành Trương gia nãi nãi, thật là không biết tự lượng sức.
Đặc biệt là hai tháng này, nha hoàn bọn họ càng thêm khổ sở, đơn giản là thiếu gia rất ít tới trong viện di nương, di nương không chỗ phát tiết cũng chỉ có thể trừng trị bọn họ.
Nhìn bên này, lại nhìn sân khác, ai không phải liều mạng lấy lòng nãi nãi hy vọng cuộc sống được thư thái hơn, vị này khen ngược, đều khi nào rồi, còn nghĩ kéo nãi nãi xuống, chính mình thay thế.
Tuy nàng là quý thiếp, về sau nếu nãi nãi không còn nữa, mà thiếu gia thích nàng thì có thể nâng nàng thành chính thê, chỉ là Xuân Hồng thấy xác suất rất nhỏ, với tính tình đó, nếu thật sự thành nãi nãi, Trương gia chắc chắn bị nàng làm cho chướng khí mù mịt?
---
Đường Mẫn nhìn bản vẽ trong tay, mấy tháng qua, nàng đã tích lũy không dưới ba mươi kiểu dáng quần áo cổ đại, tất cả đều phải quy công TV và bạn cùng phòng khoa thiết kế thời đại học, nếu không ở chỗ này nàng thật sự là hai bàn tay trắng.
Tuy nàng biết nấu ăn, nhưng chỉ dừng bước ở việc canh độ lửa và sáng tạo mới mẻ độc đáo, ở cổ đại khan hiếm gia vị và vật liệu, thật sự tay nghề của nàng không thể so được với những đầu bếp làm ra cung yến, nàng cũng không chuyên môn học.
Hơn nữa Bùi Cẩm Triều nói đúng, nếu sau này hắn nhập sĩ làm quan, chính mình lại mở quán ăn, như vậy thật sự không thể, cổ đại nhiều quy củ thật khiến người phiền lòng.
Như thế xem ra, vẫn là thiết kế quần áo khả thi hơn, tuy chi phí ban đầu cao, nhưng sau khi làm xong, có lẽ thu vào cũng không thấp, lại không cần xuất đầu lộ diện, cớ sao mà không làm.
Phần lớn quần áo này đều là cung trang nữ tử, hình thức rườm rà đẹp đẽ quý giá, ít nhất trong mắt Bùi Cẩm Triều là cái dạng này.
Tuy hắn hoài nghi vì sao Đường Mẫn có ý nghĩ như vậy, nhưng ngay cả chính