Nhất Phẩm Quý Thê

Đồng Lõa


trước sau


Bà tử vừa nghe lời này, hung hăng phỉ nhổ trong lòng: “Phi, chẳng qua chỉ là món đồ chơi nam nhân nhàn rỗi không có việc gì chơi chơi, còn làm bộ làm tịch, cái gì đức hạnh, cũng không nhìn xem đã bao lâu thiếu gia không đi phòng ngươi, thật cho rằng gần ăn tết thiếu gia vội vàng xã giao? Xã giao là không sai, nhưng cái chính là bên ngoài có cô nương khác xinh đẹp hơn mê mắt.


“Nãi nãi đang làm gì?” Nàng nương bà tử xốc mành đi vào, ấm áp ập vào mặt, làm nàng rùng mình rất nhỏ.

Trong phòng bài trí thực hoa lệ, có bình sứ Thanh Hoa tiền triều, bên trong cắm hoa mai tươi đẹp, tăng thêm một tia ý xuân giữa trời đông giá rét, còn có rèm châu màu sắc tươi sáng, dưới đất phô thảm thật dày, đạp lên trên lặng yên không một tiếng động, phía trước là một cái trường kỷ, ở giữa cách một cái bàn gỗ màu đỏ, trên đó bày một bộ trà cụ tử sa hồ, hai gian phòng mỗi bên có một lư hương mẫu đơn phú quý cao cỡ nửa người, khói trắng lượn lờ, hương khí thanh nhã tịnh sảng.

Mỗi lần tới Đường Hân đều xem đỏ mắt, nhưng cũng không có cách nào, đơn giản là vì phần lớn vật trang trí nơi này đều là của hồi môn của Đỗ Thu Lâm, căn bản không phải đồ vật của Trương gia.

“Đường Di nương đã tới sao? Nhưng nô tỳ đành thỉnh tội với di nương rồi, tối hôm qua nãi nãi bị tiểu thiếu gia làm ầm ĩ không ngủ ngon, mới vừa dùng xong cơm sáng liền nghỉ ngơi, vừa rồi hai vị di nương kia đến đây, cũng uống một ly trà liền rời đi, xin di nương thứ tội.


Đường Hân có chút thất vọng, nhưng cũng không dám quá mức làm càn, nàng sợ bị thương hài nhi trong bụng, chỉ nói hai câu với Xảo Thúy, đỡ tay nha hoàn rời đi.

Nàng thực thất vọng, trước khi vào phủ, Trương Lập Khôn hỏi han ân cần, săn sóc có thêm, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, hình như tất cả đều thay đổi, hiện tại nàng chỉ mới có thai hai tháng, hắn đã không kiên nhẫn đến thăm chính mình?
“Xuân Hồng, thiếu gia còn chưa trở về sao? Ngươi đi phía trước chờ, thiếu gia trở về liền tới đây báo ta.


Xuân Hồng cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó đi ra nhị môn chờ.


Nhưng trong lòng nàng lại nhũ thầm chính mình xui xẻo, đừng nhìn Đường Di nương không có thân phận gì, cái giá lại không nhỏ, mọi việc đều thích tranh cao thấp với nãi nãi, cũng không nhìn xem thân phận mình, chẳng qua chỉ là một thôn cô, còn muốn trở thành Trương gia nãi nãi, thật là không biết tự lượng sức.

Đặc biệt là hai tháng này, nha hoàn bọn họ càng thêm khổ sở, đơn giản là thiếu gia rất ít tới trong viện di nương, di nương không chỗ phát tiết cũng chỉ có thể trừng trị bọn họ.

Nhìn bên này, lại nhìn sân khác, ai không phải liều mạng lấy lòng nãi nãi hy vọng cuộc sống được thư thái hơn, vị này khen ngược, đều khi nào rồi, còn nghĩ kéo nãi nãi xuống, chính mình thay thế.

Tuy nàng là quý thiếp, về sau nếu nãi nãi không còn nữa, mà thiếu gia thích nàng thì có thể nâng nàng thành chính thê, chỉ là Xuân Hồng thấy xác suất rất nhỏ, với tính tình đó, nếu thật sự thành nãi nãi, Trương gia chắc chắn bị nàng làm cho chướng khí mù mịt?
---
Đường Mẫn nhìn bản vẽ trong tay, mấy tháng qua, nàng đã tích lũy không dưới ba mươi kiểu dáng quần áo cổ đại, tất cả đều phải quy công TV và bạn cùng phòng khoa thiết kế thời đại học, nếu không ở chỗ này nàng thật sự là hai bàn tay trắng.

Tuy nàng biết nấu ăn, nhưng chỉ dừng bước ở việc canh độ lửa và sáng tạo mới mẻ độc đáo, ở cổ đại khan hiếm gia vị và vật liệu, thật sự tay nghề của nàng không thể so được với những đầu bếp làm ra cung yến, nàng cũng không chuyên môn học.

Hơn nữa Bùi Cẩm Triều nói đúng, nếu sau này hắn nhập sĩ làm quan, chính mình lại mở quán ăn, như vậy thật sự không thể, cổ đại nhiều quy củ thật khiến người phiền lòng.

Như thế xem ra, vẫn là thiết kế quần áo khả thi hơn, tuy chi phí ban đầu cao, nhưng sau khi làm xong, có lẽ thu vào cũng không thấp, lại không cần xuất đầu lộ diện, cớ sao mà không làm.

Phần lớn quần áo này đều là cung trang nữ tử, hình thức rườm rà đẹp đẽ quý giá, ít nhất trong mắt Bùi Cẩm Triều là cái dạng này.


Tuy hắn hoài nghi vì sao Đường Mẫn có ý nghĩ như vậy, nhưng ngay cả chính

mình đều là người có bí mật, sao có thể truy cứu nàng tự lực cánh sinh.

Hơn nữa hắn thưởng thức chính là người này, không phải quá khứ và bối cảnh của nàng.

Bùi Cẩm Triều đột nhiên bị ý tưởng này của chính mình làm cho kinh ngạc, nha đầu này còn có thể có quá khứ và bối cảnh gì chứ?
“Mùng ba chúng ta phải đi Đường gia, không biết năm nay náo nhiệt cỡ nào.

” Đường Mẫn nhẹ giọng nói.

Bùi Cẩm Triều nhướng mày, “Ta không biết thì ra nàng còn thích xem náo nhiệt.


“Ta thích xem náo nhiệt của người khác, tổng cảm thấy nhìn người khác lục đục với nhau rất thú vị.

” Đương nhiên, trong đó không thể đề cập đến chính mình.

Ngay cả người rất ít xem TV như nàng, lúc ấy cũng thực ham thích【 Chân Hoàn Truyện 】, gần như lăn qua lộn lại xem mấy lần, nữ nhân trong cung đấu gió tanh mưa máu, thương tích đầy mình.


Chỉ là sau đó hắn tùy tiện nhìn hai mắt, có chút khinh thường, nói: “Này thuần túy chính là bậy bạ, trong hoàng cung cổ đại ba cửa sáu ải, ra vào một chuyến cửa cung hận không thể cởi hết cả người toàn thân trên dưới chụp X quang ba năm lần, làm sao cho phép mang mấy thứ lung tung rối loạn như vậy, hơn nữa thuốc trong Thái Y Viện lớn lớn bé bé đều phải ghi chép cẩn thận, không ai có thể lén lấy đi hại người, cũng chỉ có phụ nữ thích xem như vậy.


Kỳ thật nàng cũng biết đối phương nói chính là thật sự, chẳng qua như cũ thực thích xem.

“Đó chính là nhà mẹ đẻ của nàng, không phải nữ nhân đều thực coi trọng nhà mẹ đẻ sao?”
“Ừ.

” Là nhà mẹ đẻ đi.

Đối với Đường gia, cảm tình của nàng có chút vi diệu.

Tuy không thích tính cách cha mẹ nhẫn nhục chịu đựng, nhưng nếu cứ như vậy không quan tâm, đệ đệ muội muội phải làm sao bây giờ? Nói trắng ra là, nàng muốn hoà bình ở chung với nhị phòng, hoặc là xem như thân thích bình thường mà thôi.

Dù sao cũng dứt không xong, chỉ có thể thoáng thay đổi phương thức một chút.

Vốn dĩ Đường Mẫn chết, hung thủ là hai vị lão tổ tông Đường gia, nhưng cha mẹ nàng lại là đồng lõa.

Trực giác nói cho nàng, Bùi Cẩm Triều tuyệt đối sẽ không chết, cho dù ‘Đường Mẫn’ thật sự gả cho hắn.

“Ta sẽ không để Đường gia trở thành chướng ngại trên con đường của chàng.


” Nàng nhìn Bùi Cẩm Triều, sau đó cúi đầu tiếp tục vẽ quần áo trên giấy.

Tay Bùi Cẩm Triều cầm bút dừng một chút, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đã toàn tâm đầu nhập vào kiếm tiền nghiệp lớn, một hồi lâu mới lộ ra tươi cười như trời quang trăng sáng, nha đầu này thật đúng là tâm tư tinh xảo đặc sắc.

Đảo mắt đã đến ba mươi tết, sáng sớm Đường Mẫn thức dậy, Trâu thị đã làm xong bữa sáng.

“Hôm nay ba mươi, giữa trưa chúng ta làm mấy món ngon, buổi chiều bao sủi cảo, cha con còn mua hai vò rượu hoa quế, giữa trưa hai mẹ con chúng ta cũng uống hai ly.


Đường Mẫn gật gật đầu, “Dạ, nghe nói rượu hoa quế đặc biệt hương thuần, con đã sớm muốn nếm thử.


“Ai da, thì ra là một con sâu rượu, nhưng đừng uống say, miễn cho buổi chiều dậy không nổi.


“Yên tâm đi nương, sẽ không chậm trễ.

” Nói đến rượu, khoang miệng tức khắc phân bố ra nước bọt, không biết đã bao lâu nàng không uống rượu?
Trước kia học đại học, mỗi tuần đều sẽ đi các nơi ăn cơm uống rượu với bạn cùng phòng, sau đó tham gia công tác, chờ trở thành trưởng phòng kinh doanh, càng là một đường vừa uống rượu vừa bàn hợp đồng, mỗi năm kỷ niệm ngày kết hôn cũng sẽ uống rượu với hắn, nói công việc nói chuyện hai nhà nội ngoại, lại rất ít nói tình sự.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện