Trong núi.Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi đi đến dòng nước suối , nhìn lướt qua đống lửa bên suối, khóe miệng giương lên cười nhạt.Nhìn lướt qua dấu chân trên mặt đất, chậm rãi nói: "Xem ra Diễm đoán không sai, nàng quả thật đã tới nơi này."Ngọc Vĩ thấy đã không còn ai, cô nương kia hiển nhiên đã đi rồi.Nhưng xem ra đã đi không lâu.Hắn nhìn sắc mặt Điện hạ nhà mình đã tính trước, bèn hỏi: "Điện hạ, ngài biết nàng ở đâu?"Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy cười một tiếng, chỉ về phương hướng Dạ Mị rời đi, chậm nói: "Nơi này chỉ có một con đường để rời đi!"Ngọc Vĩ nhanh chóng sáng tỏ, quay đầu nhìn Điện hạ nhà mình: "Xem ra cô nương kia đã dự liệu được ngài sẽ phát hiện tung tích của nàng!"Nam nhân tuấn mĩ tà mị nghe vậy, ngược lại cười ra tiếng: "Như vậy mới càng thú vị, nữ nhân thông minh mới đáng giá khiến Bản điện hạ tốn nhiều tâm tư đi tìm như vậy.
Đi thôi, ngươi cũng nghe thấy những lời dân chúng nói, bên cạnh nàng còn mang theo một thiếu niên, Diễm cũng không hi vọng nữ nhân mình yêu thích bị người nhanh chân đến trước!"m thanh hắn rơi xuống, trong mắt xẹt qua tia âm u, không biết là sát khí hay là trêu đùa.Phất tay áo cất bước dọc theo hướng Dạ Mị rời đi mà đi.Bước chân của hắn nhìn như rất chậm, kì thực chỉ một lúc đã rời khỏi ngọn núi này.Khóe miệng Ngọc Vĩ giật một cái, nhìn bóng lưng điện hạ nhà mình...!Chẳng lẽ điện hạ là đang ăn dấm sao?Ăn dấm rồi? !…Dạ Mị mang theo tên thiếu niên kia, giục ngựa mà đi.Sau khi chạy hơn mười dặm, thành công bỏ rơi đám truy binh phía sau mình.
Mấy canh giờ giày vò như thế, trời đã sáng.Bọn họ vừa chạy đến một bến hồ.Giày vò suốt cả đêm, Dạ Mị cũng mệt mỏi.
Tung người nhảy xuống ngựa, đem người trước mặt mình thả trên mặt đất, nàng chăm chú quan sát tiểu tử này một lát.Trong lòng nàng không hiểu mình vì sao bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, vậy mà có thể quản chuyện không đâu, còn mang theo hắn chạy trốn lâu như vậy.Nàng còn đang kinh ngạc, lông mi tiểu tử kia thật dài giật giật, nhìn như là muốn tỉnh!Hắn mở mắt ra, đôi mắt kia nhìn về phía Dạ Mị, mặt đối mặt, hai người đều có chút sửng sốt.Lần nữa nhìn thấy đôi mắt hắn, Dạ Mị vẫn còn có chút kinh ngạc...Một thiếu niên có vẻ đẹp tràn đầy linh hoạt kỳ ảo, sạch sẽ giống như tinh linh nhưng lại có một đôi mắt đầy tử khí âm u.Đôi mắt kia rất đẹp, bất luận là từ hình dáng hay là màu sắc đều rất tinh xảo.
Nhưng hết lần này tới lần khác không một gợn sóng, giống một dòng suối khô kiệt.Dạ Mị lấy lại tinh thần, biểu cảm vẫn lạnh như cũ, lạnh lùng nói: "Tỉnh? Có đói bụng không?"Thiếu niên giống như cuối cùng đã kịp phản ứng, hắn cảnh giác nhìn nàng một cái, rất nhanh ngồi dậy, dò xét xung quanh.
Chỉ có hai người bọn họ và một con ngựa.Giờ phút này, Dạ Mị nhìn rõ vẻ mặt ngạc nhiên của hắnHắn dường như sửng sốt một chút, nhìn Dạ Mị: "Ngươi đã cứu ta?"Hắn nhìn giống con chim nhạn mệt mỏi nhưng khi hắn vừa mới mở miệng, lại phát ra âm thanh kỳ ảo nhất trên đời, róc rách nghe như là tiếng suối.Dạ Mị gật đầu: "Có thể nói như vậy!"Nàng đáp xong cũng không nhìn hắn nữa.Hắn có đói bụng không thì nàng không biết, nhưng nàng cần phải ăn sáng nha, nàng nhặt nhánh cây trên đất lên, đi đến bờ sông.
Ánh mắt sáng rực, rất nhanh từ mặt hồ yên ả trông thấy con cá bơi qua.Nàng căn bản không cần xuống nước, nhánh cây trong tay đâm xuống dòng nước!"Bùm!" một tiếng, nhánh cây cắm vào trong hồ nước, một nửa phía trên lộ ra mặt nước.Nàng đem dây bên hông vung ra quấn nhánh cây, kéo một cái.
Dùng sức kéo nhánh cây từ trong hồ rút ra ngoài! Mà phần đuôi nhánh cây cắm ba con cá.Thiếu niên nhìn thân thủ lưu loát của nàng, cũng không lộ ra vẻ mặt sợ hãi chỉ trầm mặc nhìn nàng.Dạ Mị thấy thân thể hắn còn có chút yếu, đoán chừng giúp không được gì, thế là yên lặng nhặt nhánh cây, dùng đá nhóm lửa, dùng ba nhánh cây cắm vào ba con cá, bắt đầu nướng.
Động tác của nàng rất nhanh, mấy phút sau, mùi thơm của cá nướng truyền ra.Kỹ năng dã ngoại sinh tồn ở trong rừng nàng đã từng trải qua.Hai người ngồi bên cạnh đống lửa, Dạ Mị nướng cá, quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"Thiếu niên liếc nàng một chút rồi cúi đầu nhìn đống lửa.Không đáp lại.Dạ Mị nhún vai, cũng không thèm để ý.
Lại lạnh giọng hỏi một câu: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"Vấn đề này nàng thật sự rất hiếu kì, đôi mắt tang thương kia làm nàng không đoán ra tuổi của hắn, nàng tin tưởng cho dù là ai cũng đều rất khó đoán ra tuổi của hắn.Nhưng mà, nàng hỏi ra lời này, thiếu niên lần này nhìn cũng chưa từng nhìn nàng.Vẫn là không đáp.Lần này Dạ Mị cũng không phải là rất cao hứng.Nàng cũng lười nói thêm cái gì, ba con cá nướng trong tay đã chín, nhớ tới mình đã ăn qua một cái bánh nướng, cũng không phải rất đói.Liền đem hai con cá ném về phía hắn, còn mình chỉ để lại một con.Thiếu niên vươn tay, rất nhanh tiếp nhận, nhìn