Những tên còn lại vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua đồng bọn của mình đã bị chọc mù.Sợ hãi đến run rẩy.Đám người liếc nhau, quay người định chạy.
Lại không nghĩ rằng, còn chưa chạy được mấy bước, Cửu Hồn tựa như ma quỷ, thân hình thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, ngăn lại đường lui của bọn hắn.Hắn trầm mặc, không hề nói chuyện.Nhưng ánh mắt như chết chóc nhìn đám người trước mặt.Bọn hắn bị dọa lui lại, nhưng mà phía sau liền chính là Dạ Mị, phía trước là Cửu Hồn...Bọn hắn lập tức có cảm giác trước có sói sau có hổ, rất muốn khóc.
Nhưng hai người kia chính là sát thần, bọn họ thật sự chỉ có thể đưa bọn họ đến chỗ công tử sao? Nếu bọn họ động thủ với công tử, công tử xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?Trong lúc bọn hắn đang sốt ruột, Dạ Mị chậm rãi tới gần bọn hắn.Dạ Mị đi ngang qua tên mắt bị mù, cả người đang lăn lộn trên mặt đất, đem chủy thủ đắt đỏ cắm trong mắt hắn rút ra, nhìn thoáng qua chủy thủ nhuộm toàn máu.Dưới ánh mắt sợ hãi của những tên kia, nàng lạnh lùng nói: "Mùi máu tươi thật sự rất mê người, nếu không mang ta theo, kế tiếp xảy ra chuyện gì, ta không thể bảo đảm được đâu!"Ánh mắt của nàng khiến những tên kia run rẩy.Thần thái kinh khủng như vậy, khiến đám người này bị dọa đến cơ hồ thần chí không rõ, tất cả chỉ đều là kinh hoàng, "Phập phập" một tiếng quỳ xuống: "Đừng...!Đừng giết ta, ta dẫn ngươi đi!""Chúng ta dẫn ngươi đi!"Nhìn biểu hiện điên cuồng của nữ nhân này, còn cả hành động lẫn nói chuyện như mất trí của nàng, xương cốt bọn hắn đã không còn dám cứng!Bọn hắn nói xong, từ dưới đất khó khăn đứng lên.Nhìn về phía Dạ Mị, run rẩy nói: "Đừng, đừng giết chúng ta! Công tử bọn ta, đang ở một biệt uyển vùng ngoại ô, chúng ta dẫn ngươi đi!"Bọn hắn nói xong, lập tức chuẩn bị ở phía trước dẫn đường.Dạ Mị kỳ thật cũng đoán được tên công tử Tri phủ coi như vô thiên thì cũng không dám đem hài tử đưa đến phủ đệ của mình, nếu như người bị hại cầu xin một người có quyền thế, đánh đến tận cửa thì Tri phủ cũng không giữ được hắn.
Cho nên nàng mới ép hỏi bọn hắn!Quả nhiên, bọn hắn đều đang ở biệt uyển.Dạ Mị quay đầu nhìn nam nhân kia một chút, cảm thấy nặng nề, cũng không nói ra lời nào, chỉ phun ra mấy chữ: "Chờ đi, ta sẽ cố gắng mang nàng trở về!"Nàng nói câu này là bởi vì nàng không xác định, tiểu cô nương kia có sống hay không.Dù sao cô nương nhỏ như vậy...Nghĩ đến đây, nàng tức giận đến đầu ngón tay run rẩy.Dạ Mị nhìn Cửu Hồn, lạnh lùng nói: "Ngươi dẫn hắn cùng phu nhân hắn đi xem đại phu, làm xong lại tới tìm ta."Cửu Hồn nhìn nàng một cái, tựa hồ không nguyện ý.Nhưng dưới đôi mắt kiên định của Dạ Mị, lại gật đầu, sau đó đỡ nam nhân trên đất lên.Dạ Mị quay người, đi theo những người kia rời đi.Mới đi được hai bước, âm thanh trẻ con của Cửu Hồn ở sau lưng nàng vang lên: "Nếu như ta tìm không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?"Dạ Mị quay đầu liếc hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Xong xuôi đi tới phủ đệ Tri phủ, ta sẽ ở đó chờ ngươi, nếu như ngươi tới trước thì chờ ta."Tri phủ giáo dục nhi tử không tốt , chờ nàng thu thập xong lũ súc sinh, không ngại đi giáo dục người một nhà Tri phủ một chút."Được." Cửu Hồn rốt cục yên tâm, đem nam nhân từ dưới đất đỡ dậy.Dạ Mị cũng không còn ở lại, nhanh chân rời đi....Đến trước cổng biệt uyển, cả đám hạ nhân đều run rẩy, chỉ vào đại môn.Một người nói: "Đang...!Đang ở bên trong..."Dạ Mị nhanh chân bước vào của khu biệt uyển, quay đầu nhìn bọn hắn một chút: "Một người cũng không cho phép đi vào , chờ ta trở về sẽ cùng các ngươi tính sổ.
Nhớ kỹ, người nào dám đi, đảm bảo không ai sẽ nhìn thấy được mặt trời ngày mai!"Nàng nói xong liền đi vào.Đám người kia bị dọa đến muốn khóc.Lần này đi cũng không được, không đi cũng không được...!Trong lòng cũng bắt đầu hận mình tại sao muốn giúp Trụ Vi Ngược làm ra chuyện này......Sau khi Dạ Mị đi vào biệt uyển.Một nam nhân mặc y phục màu trắng, chậm rãi đi đến cổng biệt uyển.
Hắn phong thái ưu nhã, tựa như một con mèo Ba Tư.
Cho dù y phục màu trắng mặc trên người hắn, cũng vẫn lộ ra khí tức yêu mị mê người như cũ, làm cho người ta run sợ.Đó chính là Bắc Thần Tà Diễm.Mặc kệ hắn mặc y phục màu gì, vẫn đều tuấn mỹ tà mị, nhưng cũng tựa như ác ma, khiến người ta kinh hãi.Khóe miệng của hắn nhàn nhạt giương lên, chậm rãi nói: "Rốt cuộc cũng tìm được nàng, Diễm cũng coi như là an tâm!"Ngọc Vĩ nhìn thoáng qua khuôn mặt Điện hạ.Kỳ thật bọn hắn ở trên đường