Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Lạc tử dạ, cô muốn cho nàng một gia đình (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặt hắn tối sầm, thẳng thắn nói: “Không thể!”

Hai tròng mắt của Lạc Tử Dạ trợn lên. Nàng vốn biết hắn không thể, nếu như hắn thật sự có thể làm thế thì hắn không còn là Phượng Vô Trù ngông cuồng hung ác bá đạo đẹp trai nữa rồi. Vậy nên nàng lại hỏi tiếp: “Nếu như gia gả cho chàng, một ngày nào đó gia không vui nên vô duyên vô cớ bảo chàng quỳ xuống đất xin lỗi thì chàng sẽ quỳ chứ?”

“Lạc Tử Dạ!” Sắc mặt hắn đen hơn. Hai mươi năm qua hắn chưa từng quỳ gối trước mặt ai, ngay cả trời đất cũng không chịu nổi một cái quỳ gối của hắn, đời nào hắn sẽ quỳ gối xin lỗi? Huống3chi theo cách miêu tả của nàng thì hắn phải quỳ xuống xin lỗi một cách vô duyên vô cớ nữa chứ.

Lạc Tử Dạ nháy nháy mắt, cũng biết việc bắt Phượng Vô Trù quỳ xuống còn đáng sợ hơn muốn lấy cái mạng của hắn nữa. Nàng vươn tay vỗ vỗ vai của hắn, mở miệng nói: “Gia có thể hiểu tại sao chàng không quỳ, bởi vì khi gia gặp chuyện như vậy gia cũng không thể quỳ được! Có điều gia hiểu chàng là một chuyện, nhưng mà nếu như chàng đã không thể chấp nhận việc này thì chắc hẳn gia cũng chẳng cần phải suy nghĩ cũng như trông chờ vào việc chàng sẽ gọi vài chàng trai giúp gia được. Chàng suy1nghĩ lâu như vậy rồi mà còn chưa nghĩ ra chỗ tốt gì thì tại sao gia lại phải đồng ý với chàng hả?”

Đúng là nàng rất hiểu hắn, nhưng nói tới nói lui thì nàng chẳng được chỗ tốt gì khi gả cho hắn cả! Hơn nữa, dựa theo cái tính thích khống chế người ta tới mức biến thái của hắn thì nói không chừng sau khi gả cho hắn, cuộc sống của nàng sẽ thay đổi từ việc bị hắn uy hiếp đe dọa sang bị hắn uy hiếp đe dọa một cách danh chính ngôn thuận. Rõ ràng đây là một cuộc làm ăn thua lỗ đó!

Nhiếp chính vương điện hạ nghe đến đây liền cau hai hàng mày rậm lại. Cuối cùng, hắn9chăm chú nhìn nàng, chậm rãi dùng giọng nói bình tĩnh gằn từng chữ: “Chỗ tốt à? Cô có thể hứa với nàng rằng cả đời này Cô chỉ có một mình nàng, có thể cho nàng vinh hoa phú quý, có thể đoạt lấy tất cả những thứ nàng muốn, có thể...”

Hình như hắn còn muốn nói thêm gì đó, ngặt nỗi từ trước đến nay chỉ số tình thương của hắn luôn thấp đến mức khiến người ta sụp đổ nên không nói ra được. Sau đó hắn như chợt nhớ ra điều gì, nhìn nàng rồi nghiêm túc nói: “Nàng cũng đã nói rằng không còn ai phù hợp với chúng ta hơn đối phương, càng khoan nhượng chúng ta hơn đối phương, đặc biệt3là chúng ta còn bù trừ lẫn nhau trên phương diện chiều cao nữa!”

“Mẹ kiếp, em gái ngươi!” Lạc Tử Dạ tức giận đến mức ngây người!

Lần trước khi Lạc Tử Dạ bị người ta gọi là “cái người thấp nhất” ngay trên đường cái là nàng
đã ăn không ngon mấy ngày trời rồi, ai dè bây giờ Phượng Vô Trù còn nghiêm túc nhắc tới việc này nữa. Cao lớn giỏi lắm hả? Nàng tức giận đến mức không còn biết đúng sai, đột nhiên vươn tay đẩy hắn. Vì chuyện xảy ra bất ngờ nên hắn không kịp đề phòng, suýt nữa thì bị nàng dùng lực đẩy ngã về phía sau.

Việc này khiến cho đôi mắt ma quỷ của hắn híp lại, bên trong3con ngươi tràn ngập vẻ lạnh lùng và giận dữ. Hắn không thể hiểu vì sao nàng lại làm ra phản ứng lớn đến như vậy.

Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên rồi chỉ vào mũi của hắn mà mắng: “Phượng Vô Trù, hai chúng ta không cần nói thêm gì nữa! Chàng cao lớn là giỏi lắm hả? Chàng cao lớn nên có thể sỉ nhục gia à? Chàng đừng nói tới chỗ tốt gì nữa, gia chắc chắn sẽ không suy nghĩ tới việc gả cho chàng đâu! Bởi vì chàng quá cao! Bù trừ lẫn nhau trên phương diện chiều cao hả? Gia sợ chính mình không chịu đựng nổi khi được bù quá mức đó!”

Lạc Tử Dạ nói xong liền giận đùng đùng quay đầu bước đi. Phượng Vô Trù chết tiệt, dám nói thẳng chuyện mất mặt của nàng ra nữa chứ, đây mà là cầu hôn à? Rõ ràng là hắn muốn chọc nàng tức chết mà! Sau khi đi mấy bước, nàng vẫn cảm thấy trong lòng khó thở nên cởi giày ra rồi quăng thẳng vào mặt của hắn!

“Lạc Tử Dạ!” Hắn nhanh chóng bắt lấy chiếc giày đó, sắc mặt cũng trở nên đen thui.

Trong lòng hắn cũng biết mình chạm trúng chỗ đau của nàng. Nhiếp chính vương điện hạ nhắc tới việc này là vì hắn vẫn còn nhớ nguyên nhân hôm đó tâm trạng của nàng không tốt, thậm chí còn cho rằng nàng sẽ trò chuyện thoải mái hơn khi mình nói như thế nữa, ai mà ngờ nàng lại càng giận dữ hơn chứ.

“Cái gì?” Nàng mất một chiếc giày, không tiện đi đường nên phải co một chân lại. Nàng quay đầu nhìn chằm chằm hắn, hai mắt như muốn phun ra lửa.

Qua một lát sau, Phượng Vô Trù bỗng nhiên đứng dậy rồi cầm chiếc giày kia đi đến trước mặt Lạc Tử Dạ. Hắn tự hạ thấp địa vị của mình mà ngồi xổm trước mặt nàng, vươn tay cầm bàn chân trần đang giơ lên của nàng rồi mang chiếc giày kia vào, sau đó mới ngước mắt nhìn nàng. Khi hai người đối mặt nhau, nàng có thể nhìn thấy sự dịu dàng bên trong cặp mắt bá đạo của hắn, đó là sự dịu dàng nàng chưa từng nhìn thấy. Trong lúc đang ngẩn ra, nàng nghe thấy giọng nói của hắn: “Lạc Tử Dạ, Cô muốn cho nàng một gia đình!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện