Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Nhưng mà phượng vô trù hoàn toàn không muốn ăn, đúng không (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thân Đồ Diệm ngẩn ra một lát, lập tức cười to: “Không sai!”

Thân Đồ Miêu lạnh lùng nở nụ cười, nhanh chóng nói tiếp: “Thật ra thì từ đầu ta đã biết Phượng Vô Trù không phải là người mà ta có thể dễ dàng với tới. Từ đầu, ta đã biết hắn không phải là người mà ta có thể dễ dàng có được. Nhưng cho dù là vậy...”

Cho dù là vậy, nàng ta cũng sẽ không buông tay.

Nghe đến đây, Thân Đồ Diệm không tiếp tục khuyên nàng ta nữa mà cất giọng cười, nói: “Tuy muội là muội muội của Thân Đồ Diệm ta, nhưng mà việc muội làm thì muội phải chuẩn bị tinh thần tự gánh3chịu hậu quả, hiểu chứ?”

“Tất nhiên!” Thân Đồ Miêu đáp.

Hai huynh muội bọn họ đã đi xa. Tiêu Sơ Ảnh đứng cách đó hơn trăm mét, trông thấy một nhóm người áo đen vốn đang đi theo Thân Đồ Miêu nhưng lại đột nhiên chạy về phía lều của Doanh Tần. Hai mắt của nàng chăm chú nhìn theo, trong lòng cũng biết tình hình hiện tại không tốt. Doanh Tần bọn họ đã phát hiện ra cái gì sao? Lẽ nào chuyện mình đi tìm Thân Đồ Miêu...

Nghĩ như thế, nàng đột nhiên cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng lên, sau lưng đã lạnh run.

Xem ra nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách để đối phó.

***

Sau khi2mọi người đi hết, Hiên Thương Mặc Trần nằm trên giường trong lều bạt vươn tay xoa xoa vùng giữa hai hàng lông mày của mình. Giọng nói ôn hòa nhã nhặn của hắn ẩn chứa ý cười như đã hết cách: “Xem ra muốn lén lút nhàn rỗi cũng không được rồi!”

Hắn chỉ mới điều dưỡng thân thể trong lều mấy hôm, ai mà ngờ những người này lại tranh chấp với nhau ngay trước lều của hắn.

Lão thái thái ở bên cạnh hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, thờ ơ nói: “Đệ muốn tránh bị quấy rầy? Chẳng phải đệ đang muốn Lạc Tử Dạ tới thăm mình à?”

“Hoàng tỷ...” Hiên Thương Mặc Trần thấp giọng cười,1gương mặt tuấn tú nhã nhặn đã sớm được che giấu bằng thuật phong nhan, chẳng qua nó lại không làm ảnh hưởng đến dáng vẻ tao nhã của hắn. Sau khi cười xong, hắn ôn hòa nói: “Nếu hoàng tỷ đã biết thì cần gì phải vạch trần chứ?”

Lão thái thái cười lạnh một tiếng, nói: “Là do đệ viết hết suy nghĩ của mình lên mặt chứ không phải do ta muốn vạch trần đệ! Đệ vừa nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Tử Dạ ở ngoài cửa liền ngẩng đầu như một con sói đã bị đói mấy ngày trời chợt ngửi thấy mùi đồ ăn. Tuy rằng ta che mắt lại, không nhìn thấy gì nhưng1mà lỗ tai của ta
lại nghe rất rõ!”

“Tỷ chắc chắn là tỷ tỷ ruột của ta!” Hiên Thương Mặc Trần nói không rõ ý, lập tức nở nụ cười rồi lại nằm sấp xuống. Đáng tiếc, vì sự xuất hiện của Thân Đồ Miêu mà dự định đến thăm hắn của Lạc Tử Dạ bị...

Lão thái thái hừ một tiếng, tiến đến đổi thuốc cho hắn. Nàng lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay, vết thương trên người đệ đang nổi mủ, bên trong bị thương nên ảnh hưởng đến gốc rễ của cơ thể. Sau này có lẽ sẽ có di chứng, ho ra máu bất kể đêm ngày, đệ tự cân nhắc trong lòng đi!”

“Ta biết!” Hiên Thương Mặc1Trần cười cười, không quan tâm mà nói lại: “Hoàng tỷ đã hạ thủ lưu tình, kết quả thế này đã là tốt nhất rồi!”

Nếu hoàng tỷ không hạ thủ lưu tình thì dựa theo quy tắc, hắn đã mất mạng từ sớm rồi.

“Đệ biết là tốt rồi!” Lão thái thái lên tiếng, sau đó nàng không nói thêm gì nữa.

Hiên Thương Mặc Trần im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi một câu: “Hoàng tỷ, những ngày ta hôn mê ở trên biển, Lạc Tử Dạ...”

“Lạc Tử Dạ làm sao?” Giọng nói của lão thái thái không tốt lắm: “Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù đã ở bên nhau, đệ còn trông cậy vào cái gì nữa?”

Hiên Thương Mặc Trần cười khẽ một tiếng: “Ta biết nàng và Phượng Vô Trù ở bên nhau, ta cũng biết ở trong lòng nàng, dù là ta, Doanh Tần hay thậm chí là Long Ngạo Địch, Lạc Tiểu Thất đều không sánh bằng một Phượng Vô Trù. Ta chỉ muốn biết nàng có đến thăm ta lúc ta đang hôn mê hay không thôi.”

“Có đến!” Lão thái thái không nói thêm gì ngoài hai chữ này.

Hiên Thương Mặc Trần gật đầu cười, trong lòng cũng biết hoàng tỷ sẽ không chịu nói thêm gì nữa. Hắn chợt ho khan một tiếng, cổ họng phun ra một ít bọt máu. Mặc Tử Uyên nhanh chóng rút lụa trắng ra lau cho hắn, sắc mặt của hắn rất nặng nề, nhíu mày lắc đầu rồi nói: “Bệ hạ, hay là ngài đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi trước đi!”

Hiên Thương Mặc Trần không để ý đến hắn, hỏi thêm một câu: “Bao lâu nữa ta mới có thể xuống giường?”

“Ba ngày!” Mặc Tử Uyên nhanh chóng đáp, sau đó bổ sung thêm: “Chắc là sẽ không làm lỡ chuyện của ngài, có điều hình như bên Lạc Tiểu Thất đã xảy ra chút biến cố...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện