Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Hãy nhìn vào đôi mắt to thuần khiết tràn ngập chân thành của gia (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



1àng vừa dứt lời, bàn tay hắn bỗng luồn vào mái tóc nàng, sờ soạng thân mật như sờ sủng vật. Giọng nói thuần lạnh từ tính mang theo chút dịu dàng hiếm thấy của hắn chầm chậm vang lên: “Nàng muốn hỏi gì?”

Vậy, thật ra là hắn hiểu ý nàng ư? Nàng nhướng mày nhìn hắn, nhưng chỉ có thể nhìn đến cằm, ngang với cổ hắn. Nàng lẩm bẩm hỏi một câu: “Cái gia muốn hỏi là liệu sẽ có một ngày nào đó mà gia làm trò trước mặt chàng, bỗng nhiên chàng tát gia một cái, sau đó hai ta cãi nhau rồi tình cảm rạn nứt hay không?”

Nếu ngày nào đó Phượng Vô Trù thật sự tát nàng, vậy tình cảm giữa bọn họ sẽ thật sự tan vỡ.

Hắn nghe vậy thì cười3không ra tiếng, giọng nói ma mị chậm rãi truyền vào tai nàng: “Nàng biết vậy nhưng vẫn cứ làm! Nàng yên tâm, Cô sẽ không đánh nàng. Nhiều lắm cũng chỉ bẻ gãy chân nàng, nhốt nàng trong trong địa lao, từ nay về sau nàng sống chỉ để thỏa mãn dục vọng của Cô!”

Cơ mặt Lạc Tử Dạ giật giật, cạn lời: “Chàng nói như vậy còn không bằng đánh ta!”

Lời này của nàng quả nhiên đã lấy được lòng hắn, khiến hắn cười lớn lên, cười đến nỗi Lạc Tử Dạ rất muốn đá bay hắn. Nàng sải bước đi về phía trước, nói bằng giọng bực tức: “Coi như hôm nay gia chưa nói gì với chàng!”

Nàng còn ngây thơ cho rằng sau khi Phượng Vô Trù nghe xong sẽ hứa không đánh nàng,2kết quả hắn lại
có ý định muốn làm cho nàng tàn tật! Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nghe hắn nói mấy lời này, tại sao lần này nghe xong lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tưởng tượng và thực tế khác nhau quá lớn?

“Ừ!” Hắn dứt khoát lên tiếng. Thấy đã đi đến trước cửa lều vải của Lạc Tử Dạ, bỗng nhiên hắn vươn tay xách gáy nàng lên, trầm giọng nói: “Vậy không bằng trước tiên chúng ta thảo luận một chút về những lời nàng đã nói, ví dụ như tại sao phải chủ động nhắc tới chuyện quần lót của Cô với Thân Đồ Miêu?”

“Mẹ nó! Đây cũng không phải là do gia nhắc tới, là Thân Đồ Miêu, à thì...” Nàng đang nói thì đôi1mắt ma quỷ kia cũng đang đối diện với đôi mắt đào hoa hết nhìn trái rồi lại liếc phải của nàng, đôi mắt ấy giống như nhìn thấu tất cả, hiển nhiên đã biết ai mới là người nhắc tới chuyện này. Vì vậy Lạc Tử Dạ tự biết không thể giấu giếm được nữa!

Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ có thể so với thần ma kia, lúc này gương mặt ấy đã hơi sa sầm, nàng nhanh chóng nói: “Quả thật là do gia nhắc tới trước, nhưng mà gia đã cũng nói là không thể đưa quần áo lót của chàng cho người có mưu đồ quấy rối chàng!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện