Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Ta không đánh đôi cẩu nam nữ kia đã là thái độ không tệ rồi (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



1ạc Tử Dạ hắt hơi rõ to, đồng thời còn bất giác run lên.

Trong lòng nàng thầm cảm thấy không ổn, hình như mình bị cảm thật rồi. Đúng lúc này, Diêm Liệt sai người khiêng nước nóng vào trong, đặt ở giữa lều rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Hắn vừa bước đến cửa thì nghe thấy Nhiếp chính vương điện hạ dặn dò: “Một khắc sau bảo Mân Việt mang canh gừng và hòm thuốc đến đây!”

“Vâng!” Diêm Liệt lập tức đáp lời.

Sau khi Diêm Liệt ra ngoài, một tiếng “ùm” vang lên, Lạc Tử Dạ bị thả vào trong nước nóng. Cảm giác lúc này khác hoàn toàn cảm giác ngâm nước lạnh lúc nãy. Có điều, sau khi ném nàng vào trong thùng tắm, Phượng Vô Trù không có ý định đi ra ngoài. Lạc Tử Dạ nhìn hắn3đầy cảnh giác: “Chàng làm gì đó?”

Nàng vừa dứt lời, hắn nhìn thấy vẻ phòng bị trong mắt nàng, thế là hắn cười lạnh một tiếng rồi xoay người sải bước đi ra ngoài.

Lạc Tử Dạ nhìn dáng vẻ mất hứng rõ rành rành của hắn khi rời đi, nàng bĩu môi. Đương nhiên là nàng biết hắn không vui vì nàng cẩn thận đề phòng hắn như thế. Nhưng một cô gái đang tắm mà bên cạnh lại có một người đàn ông nhìn chằm chằm thì làm sao con gái nhà người ta có thể tắm một cách bình tĩnh tự nhiên không chút ngại ngần cho được? Đúng là da mặt nàng dày như vỏ cây thật đấy, nhưng không có nghĩa là nàng không có da mặt!

Sau khi ra khỏi lều, Nhiếp chính vương điện hạ chắp tay đứng2quay lưng về phía lều. Đôi mắt ma quỷ khẽ híp lại, ánh mắt xa xăm, gương mặt đẹp trai xuất sắc hơi nặng nề. Không khó nhìn ra lúc này tâm trạng hắn không tốt lắm.

Diêm Liệt đứng sau lưng hắn, dè dặt hỏi: “Vài ngày nữa chúng ta và nhóm người Thái tử phải chia
thành hai đường tại lối vào sa mạc. Vương hiện đang lo lắng sau khi Thái tử trở về kinh thành, ngài ấy không có ngài ở bên sẽ...”

Cũng phải thôi, có cô vợ khiến người ta lo lắng không thôi như thế, Vương làm sao có thể yên tâm cho được? Bây giờ hai người còn chưa cách xa đây này, thế mà nàng đã uống say rồi suýt chút nữa thì làm chuyện đó với Long Ngạo Địch. Nếu Vương không có mặt kịp1thời thì hậu quả kia thật sự quá đáng sợ, hắn không dám tưởng tượng!

Nhiếp chính vương điện hạ vẫn im lặng, Diêm Liệt biết chắc là mình đoán đúng rồi. Bởi vì trên thực tế, tình hình của Diêm Liệt hắn đây cũng không khá hơn tình huống của Vương là bao. Hiện giờ Vân Tiêu Náo vẫn là vợ hợp pháp của hắn, nàng uống say rồi nằm luôn ở ven đường, may là mình gặp nàng, dẫn nàng trở về chứ nếu nàng gặp phải kẻ xấu...

Nghĩ đến điều này, cả người Diêm Liệt khó chịu vô cùng.

Hắn cắn răng nghiến lợi: “Vương, thuộc hạ cảm thấy cần phải dạy cho Thái tử một bài học nhớ đời thì ngài ấy mới biết sau này không thể tái phạm sai lầm thế này nữa!” Vân Tiêu Náo cũng vậy, nàng1ấy cũng cần được dạy dỗ một trận nên thân!

Nhiếp chính vương điện hạ nghe Diêm Liệt nói vậy, khóe môi khẽ nhếch lên. Nụ cười kia mới lạnh lùng làm sao! Chỉ cần nhìn vẻ mặt hắn là có thể nhìn ra dường như hắn thật sự có ý định dạy cho Lạc Tử Dạ một bài học nên thân!

... 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện