Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Đoạn tụ là bệnh, phải chữa (5)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai cánh của Quả Quả khép ở sau thân, cúi đầu, vào lúc này nó cũng đi đi lại lại trước cửa.

Còn ở trong phòng, khi Phượng Vô Trù vừa được ngâm vào trong nước đá, hàng lông mày của hắn lập tức nhíu lại, khuôn mặt dần dần tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng đến gần như trong suốt. Vầng trán trông như bị đóng băng, bị che phủ bởi một lớp sương lạnh. Mân Việt khẽ thở dài, hai mươi năm trước, khi Vương được lão vương gia đưa về, tình trạng của ngài cũng giống như bây giờ!

Khi đó hắn mới bảy tuổi, vừa được lão vương gia thu nhận, đang học tậpythuật. Cảnh tượng bảy năm về trước, vậy mà cho tới bây giờ, hắn2vẫn không thể nào quên được!

Vào thời điểm đó, đứa bé kia như bị bọc trong một khối đá, toàn thân đều bị phủ kín bởi một lớp sương lạnh. Máu trong người hắn cũng bị đóng băng, mạch máu chuyển thành màu xám xanh khiến người ta phải kinh hãi. Không những thế, lớp da trên lưng hắn ta còn bị tróc ra, máu thịt lẫn lộn! Không ai dám tin rằng trên đời này lại có kẻ nỡ lòng hại một đứa bé sáu tuổi ra nông nổi này, cũng không một ai ngờ rằng đứa trẻ ấy còn có thể sống sót!

Khi tất cả mọi biện pháp đều đã được áp dụng mà hắn vẫn không tỉnh, khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ8chết, thì bỗng nhiên hắn lại níu lấy ống tay áo của lão vương gia. Mân Việt mãi mãi cũng không bao giờ quên được, giây phút khi cặp mắt kia mở ra, trong đó chỉ có duy nhất một chữ!

Hận!

Mà nỗi hận kia, cuối cùng lại bị tức giận thay thế! Từ nhỏ Vương đã có tính cách như vậy, không bao giờ cho phép người khác ức hiếp mình...

Mân Việt thở dài. Năm đó Vương đã gắng gượng qua được, vậy thì hôm nay nhất định cũng sẽ không chịu khuất phục! Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh hẳn đi. Hắn giơ tay lên, đâm một kim vào huyệt đạo của Phượng Vô Trù. Vừa rồi hắn vẫn chưa nói hết với Diễm Liệt,6muốn đánh thức Vương thì phải đâm kim vào tử huyệt!

Bởi vì tử huyệt cũng chính là sinh môn!

Vương
có thể sống hay không, tất cả đều phụ thuộc hoàn toàn vào khoảnh khắc này!

“Phụt...” Một ngụm máu đen bị phun ra ngoài, bắn thẳng lên trên thùng nước tắm! Mân Việt nhanh chóng thu tay lại, rút cây kim vừa rồi ra. Nếu chỉ chậm một giây thôi cũng có thể chết người! Sau khi cây kim được rút ra, chân mày của Phượng Vô Trù nhăn lại. Bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cả người kiệt quệ suýt thì ngã ngồi xuống đất!

Tỉnh rồi!

Diêm Liệt đứng ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì lập tức đẩy cửa đi vào, giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.3Sắc mới của Vương đã bị đông cứng đến nỗi tím tái, cả người giống như bị đóng băng! Một tiếng “Ầm!” vang lên, thùng nước tắm vỡ tung!

Sự hỗn loạn của nội tức và sự phản phệ của nội lực khiến cho vùng trán của Phượng Vô Trù bị bao phủ bởi một luồng khí tức tàn bạo. Hắn ngồi yên điều tức, trong nháy mắt, nước đá và hàn ý trên người hắn đều đã bốc hơi sạch. Mọi người thấy vậy, ai cũng biết Vương đang điều tức nên đều lui hết ra ngoài. Sau khi ra khỏi cửa, Diêm Liệt nhìn Mân Việt, mở miệng hỏi: “Vương còn gặp nguy hiểm không?”

“Bị nội lực phản phệ ba lần, ngươi tưởng là trò đùa sao? Có thể5sống được hay không, phải xem chính bản thân Vương!” Hiện giờ không ai có thể giúp được Vương cả, chỉ có thể dựa vào bản thân ngài ấy thôi! Cũng vào lúc này, Lạc Tử Dạ đã đến cửa phủ Nhiếp chính vương. Nàng lộn vòng nhảy lên mái nhà, hơn nữa còn mang theo Vân Tiêu Náo! Vân Tiêu Nào cảm thấy rất khó hiểu, tại sao muốn đi vào mà lại không đi bằng cửa chính, cứ phải leo tường mới chịu. Không những thế, sau khi lên nóc nhà, Lạc Tử Dạ còn quay sang nói với nàng: “Tới đi! Đạp ta một cú, hoặc là đẩy ta một cái!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện