Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Phượng vô trù, ta sẽ giúp người lấy lại nó (5)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5ộ Nhi: “...”

Dàn trai đẹp: “...!”.

Long Ngạo Địch hừ lạnh một tiếng, xoay người sải bước đi. Minh Dận Thanh ho khan một tiếng, ánh mắt không vui trừng bóng lưng của Lạc Tử Dạ hồi lâu mới đi vào dịch quán. Mà Võ Hạng Dương, cắn răng mở miệng nói một câu: “Lạc Tử Dạ, chuyện lần này, tạm bỏ qua cho ngươi!”

Hắn nói xong, quay đầu bước đi. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn bóng lưng hắn, mở miệng nói: “Ngươi có bản lĩnh thì tới đây, bỏ qua cho ta làm gì? Nào, đến đây, gia ở đây chờ ngươi!” Nói xong lời này, nàng lập tức nghiêng đầu nói với thị vệ ở cửa cung: “Các ngươi nhìn thấy chưa? Người này muốn hãm hại Thái2tử các ngươi, nếu như hắn động thủ, các ngươi phải lập tức bắn chết hẳn, biết chưa?”

Đám thị vệ nhìn nhìn sang hai bên, nuốt nước miếng đáp: “Vâng!”. Gương mặt Võ Hạng Dương lập tức xanh lại, tên Lạc Tử Dạ đáng chết này, hành động như vậy, đúng là vô lại! Vô sỉ! Hắn căm tức, mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi...”

Hắn nói ra từ “ngươi”, nhưng Lạc Tử Dạ lại không có hứng nghe hắn nói tiếp.

Quay đầu bước đi, cũng mở miệng nói: “Đại hoàng tử Long Chiêu, sắc trời không còn sớm, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi. Tắm rửa sạch sẽ chờ mấy ngày nữa gia đến xử lý ngươi, để gia tính xem, chắc là không quá ba ngày8sẽ đặc biệt đến thăm viếng người. Người nhớ làm sạch cơ thể, lông gì nên cạo thì cạo hết đi biết chưa?”

Gì?

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Tử Dạ, sắc mặt Võ Hạng Dương vốn đã tái xanh,
lúc này liền biến thành màu đỏ tía.

Nàng quay đầu nhìn gương mặt đỏ tía của hắn, Lạc Tử Dạ lập tức bổ sung nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là gia cảm thấy lúc đánh nhau, người vẫn nên sạch sẽ chút. Gia là người sạch sẽ! Nhìn sắc mặt của người kia, đừng nói là ngươi tưởng gia định làm gì đó với người nha? Yên tâm đi, gia còn chẳng ưa gì ngươi đâu!”

Sau khi nói xong, nàng sải bước đi. Để6lại Võ Hạng Dương đứng tại chỗ, giận đến sắc mặt tái xanh. Tên Lạc Tử Dạ đáng chết này, còn không ưa Võ Hạng Dương hắn? Ý tưởng mình muốn y thích mình lắm sao? Hắn cắn răng, quay đầu đi về phía dịch quán, lúc này Minh Dận Thanh đã đi trước, cũng chỉ còn lại hắn và đám hộ vệ đi cùng. Hắn bước đi trên đường phố, một luồng sát khí bỗng nổi lên. Cả con đường nổi lên trận gió mạnh, lá rụng ở phía trước thoáng chốc đã trở nên điêu tàn. Từng chiếc lá rơi xuống bên cạnh hắn, còn cuộn vài vòng trong không trung trước mặt hắn. Tình huống như vậy, không cần nghĩ cũng biết nhất định có cao thủ3ở chỗ này. Võ Hạng Dương lập tức nheo mắt lại, quát lên một tiếng: “Ai?”

“Ngươi nói xem ta là ai?” Trong bóng tối, một giọng nói du dương truyền tới, một người đang ngồi trên mái nhà, quần áo đỏ tung bay, giống như ác quỷ xinh đẹp trong truyền thuyết. Người nọ khẽ vuốt sợi tóc, đôi mắt đào hoa tà mị, chậm rãi quét qua Võ Hạng Dương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện