Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Giới tính khác biệt, không duyệt! (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2à sau khi bọn họ lui ra, cai ngục thiên lao đang quỳ trong đại điện cũng lập tức đi theo bọn họ ra ngoài. Cả đại điện bỗng nhiên yên tĩnh lại. Nhưng sau khi yên tĩnh, giọng nói uy nghiêm mang vẻ nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Lạc Tử Dạ đáng chết! Đáng chết!”

Diễm Liệt lập tức gật đầu, hắn cũng cảm thấy Lạc Tử Dạ đáng chết. Sau một thoáng im lặng, Diễm Liệt lập tức cảm nhận được một ánh mắt uy hiếp liếc nhìn mình. Hắn lập tức hiểu ra, đây là dấu hiệu Vương có chuyện giao cho mình làm, vì vậy hắn vội quỳ một chân xuống đất, chờ lệnh của Vương! Sau đó, giọng nói khinh thường của Nhiếp chính vương điện hạ2vang lên: “Cô không muốn nhìn thấy Vân Tiêu Náo thêm lần nào nữa!” “A?” Diêm Liệt lập tức nói, “Vương, thuộc hạ cho rằng, ngài nên thương lượng chuyện này với Thái tử trước. Nếu Thái tử không thuận theo thì ngài giết Vân Tiêu Náo cũng không muộn. Hiện tại Thái tử hành động như vậy là vì muốn cứu Vân Tiêu Náo. Nếu ngài trực tiếp giết nàng ta thì chắc chắn Thái tử sẽ có thành kiến với ngài. Hơn nữa, thuộc hạ tin chắc rằng đến lúc đó Doanh Tần sẽ ở bên cạnh Thái tử châm dầu vào lửa, chia rẽ mối quan hệ giữa ngài và Thái tử!”

Mặc dù Diêm Liệt có tư tâm, nhưng những lời hắn nói đúng là sự thật, xuất phát8từ đáy lòng hắn. Còn chuyện đo lường ác ý của Doanh Tẩn thì vô cùng đơn giản, dù sao cũng là đối thủ mà? Hắn vừa nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ nhíu mày lại, không vui trợn mắt nhìn tờ giấy hôn thú kia. Diêm Liệt hiểu rất rõ vẻ mặt này của hắn,
đây là biểu hiện tức giận nhưng không giải tỏa được của Vương, nhưng dù sao ngài cũng đã nghe lời khuyên của hắn, định thương lượng trước với Thái tử... Mà Quả gia đứng ngoài cửa nãy giờ cũng ngó nghiêng, dáo dác một lúc rồi tiến vào. Nó hạ cánh xuống, ôm đầu, giọng the thé vang lên: “Chủ nhân, không xong rồi, nghe nói lão già kia định trở lại! Xong rồi,9cá của Quả gia, áo khoác của Quả gia, đồ ăn vặt của Quả gia đều sẽ bị lão già kia cướp đi... A..”

“Bốp!” Quả gia bị đá bay ra ngoài. Diệm Liệt đồng cảm đỡ trán, tại sao mỗi lần Vương đang tức giận mà không phát tiết được thì Quả Quả đều nhảy vào tìm chết đúng lúc như vậy. Hơn nữa, đến phút cuối nó còn “A...” lên một tiếng thế thảm nữa. Đừng nói là Vương, ngay cả hắn nghe xong cũng muốn cho một đạp. Quả gia trượt từ trên vách tường xuống, trong lòng đau khổ không nói nên lời. Đời chim của nó còn ý nghĩa gì chứ, không bằng nó đi đầu quân cho Lạc Tử Dạ... Diêm Liệt thì ngược lại, hắn nhớ2rất rõ hôm nay có chuyện phải bẩm báo với Vương. Nhưng vì chuyện hôn thú của Lạc Tử Dạ và Vân Tiêu Náo làm ầm lên khiến hắn không thể nhớ nổi nữa. Hắn vỗ vỗ đầu, cẩn thận nghĩ xem rốt cuộc mình đã quên chuyện quan trọng gi...

Mà vào lúc này, Vân Tiêu Náo đang ở trong nhà mình, tìm kiếm mọi thứ có thể cứu mạng cha mình.

Nhưng nàng tìm kiếm cả ngày cũng không tìm ra thứ gì có ích trong thư phòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện