Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Cái tên phượng vô trù không biết xấu hổ (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt ma mị của hắn rét lạnh, lạnh nhạt nhìn bọn họ, hỏi Mân Việt một câu: “Món đồ Cổ bảo nàng ấy tìm giúp, đã tìm được chưa?”

Mân Việt lén chép miệng.

Sư muội ngài đã năm năm không gặp ngài, lần này về mà chuyện ngài quan tâm chỉ là có tìm giúp đỡ cho ngài không

Vô tình đến mức khiến người ngoài cũng oán, hắn cúi đầu nói: “Tìm được rồi ạ, nàng ấy biết rõ nếu như không tìm ra mà trở về thì ngài cũng chẳng muốn gặp

Có điều nàng ấy nói, không chỉ tìm được chồn bằng mà còn có xích Hàn Băng nữa, nếu ngài muốn có thì phải đích thân đến trạm nghỉ chân cách đây ba dặm nghênh đón!”

Hẳn nói đến đây thì lặng lẽ nhìn trời.

Khóe miệng Diễm Liệt2cũng co lại, đây chắc chắn là ghi hận với Vương! Lần trước tiểu thư Tịch Nghiêu đến, hôm đó Vương đang nghỉ ngơi, không đếm xỉa đến nàng ấy rồi còn chê nàng ấy quá ồn ào, bảo bọn họ đóng cửa không tiếp, đợi hắn ngủ dậy rồi nói

Sau đó, tiểu thư Tịch Nghiêu đợi ngoài cửa hơn một canh giờ

Thế nhưng, sau khi Vương dậy mới để nàng ấy đi vào với khuôn mặt tái nhợt, sau khi vào nàng ấy tỏ vẻ muốn cắt áo bào tuyệt giao với Vương! Chỉ có điều, Vương đưa nàng ấy mấy cái áo choàng nàng ấy cũng không cắt.

Lúc này nàng ấy có được thứ Vương muốn nên mới bắt đầu ra oai! Muốn Vương tự nghênh đón cũng thôi đi, lại còn ba dặm! Diêm Liệt im9lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Vương, ngài...” Với tính cách của Vương, chắc hẳn sẽ không ra ngoài đón người khác đâu nhỉ? Bao nhiêu năm nay chưa từng nghe nói Vương làm chuyện như vậy

Trong lúc hắn suy nghĩ, người ngồi trên vương tọa cũng im lặng, nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, đôi mắt ma mị sắc bén khiến người khác không nhìn thấu hắn đang nghĩ gì! Mân Việt thấy hắn như vậy, không thể không lo lắng cho tiểu thư Tịch Nghiêu, Vương sẽ không vì tức giận mà trực tiếp..

Hắn đang suy nghĩ

Cuối cùng, Nhiếp chính vương điện hạ cũng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt trong trẻo được nén xuống chậm rãi

Hắn trầm giọng nói: “Nhiều nhất là một dặm, nếu nàng ấy không đồng ý, Cô chỉ còn cách cho6người cướp về!” Nghe hắn nói vậy, khóe
miệng Mân Việt co giật

Hắn ngầm hiểu Vương làm vậy đã nể mặt lắm rồi, nếu đổi lại là người khác, dám đưa ra yêu cầu uy hiếp Vương như thế thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi

Thứ nhất là vì tình đồng môn, thứ hai là vì cuối cùng tiểu thư Tịch Nghiêu cũng tìm được đồ mà Vương cần, cho nên tâm trạng Vương không tệ, lúc này mới bằng lòng cho chút thể diện.

Hắn gật đầu: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi truyền tin cho tiểu thư Tịch Nghiêu

Nhưng mà Vương, thuộc hạ có chuyện này không hiểu, ai cũng nói chồn bằng trăm năm khó gặp, hơn nữa có xích Hàn Băng mới dễ bắt được

Tác dụng của chồn bằng là tăng công lực, nhưng0cơ thể ngài vốn có hàn độc, chồn băng này đâu có tác dụng gì với thể chất của ngài, ngài dùng nó để làm gì?” Hắn vừa dứt lời, Diêm Liệt liếc nhìn hắn, lặng lẽ thả lỏng đôi tay đang siết chặt

Hắn ta nhìn lên nóc nhà, thấp giọng nói: “Chồn bằng không chỉ dùng để tăng cường nội công, mà nó còn có tác dụng rất lớn với cơ thể chưa từng luyện võ

Có vật này, có thể thay thế cho hai mươi năm rèn vất vả của người khác!”.

Cho nên, có dùng ngón chân để nghĩ Diêm Liệt cũng biết Vương muốn dùng chồn bằng để làm gì và cho ai

Hắn chỉ có thể lặng lẽ thương tiếc cho chuyện chỉ số thông minh của Mân Việt không bằng ngón chân của hắn, không trách7Mân Việt quá ngốc, chỉ trách hắn quá thông minh thôi! Mân Việt nghe xong lời này, hắn hơi nghẹn nhưng rồi cũng hiểu

Hắn thở dài, len lén nhìn Vương

Vương đã quá nhọc lòng vì Thái tử rồi, lần này còn đồng ý ra khỏi thành nghênh đón tiểu thư Tịch Nghiêu, nhưng dường như Thái tử vẫn còn rất ghét Vương, chuyện này thật sự quả ngược rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện