Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Cô đang giúp ngươi rèn luyện cơ ngực (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng" là sao, ta không hiểu gì hết.”

Thế nhưng, lần này nàng cọ cọ một hồi lâu

Dù sao cũng là mùa hè, trên người bọn họ không mặc nhiều quần áo, cho nên rất dễ cọ ra lửa

Phần cuối của câu chuyện, nàng đã thu về được một câu: “Nếu như còn tiếp tục cọ nữa, Cô sẽ muốn người ngay bây giờ đấy!” Giọng nói này mang theo chút kiềm chế, nhẫn nhịn, khắc chế nhưng vẫn bá đạo, không cho phép chống cự

Tựa như tất cả sự kiểm chế của hắn với dục vọng đều đã đến điểm giới hạn, cho nên lời này, chắc chắn là thật!

“..” Lạc Tử Dạ lập tức không cọ nữa.

Hơn nữa nàng còn ngồi ngay thẳng, định giữ một khoảng cách an toàn với hắn!

Nhưng mà nàng đang định rời2khỏi lồng ngực hắn lại lập tức bị hắn kéo trở về! Khi ngã vào lòng hắn lần nữa, nàng không giãy giụa, hắn cũng không làm gì khác

Âm thanh trầm thấp ma mị truyền tới từ trên đỉnh đầu nàng: “Trước tiên hãy nói cho cô biết, ngươi đòi tiền làm gì?”

“Đầu tiên, phủ Thái tử đã đến thời kỳ giáp vụ, gia đã không còn tiền để ăn một bữa đàng hoàng nữa! Ngươi không biết đấy thôi, thức ăn mà buổi trưa hôm nay gia ăn chính là mấy đĩa rau dại..

Hức hức hức...” Lạc Tử Dạ giả khóc suýt nữa thì bật khóc thật, đó là đang ăn món “Kí ức đau khổ” sao? Hoài niệm những nhà cách mạng thế hệ trước và con dân nghèo khổ trước chiến tranh giải phóng, bụng9ăn không no, dùng rau củ dại, vỏ cây để ăn, sống qua ngày! Đây quả thực là cuộc đời còn thê thảm hơn cả cải xanh!

Nàng miêu tả quá đỗi đau lòng, quả thực không nhịn được, nhấc vạt áo của hắn lên lau nước mũi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng buồn nôn vì hành động của mình, sao nàng có thể giả khóc trong lòng một người đàn ông tự nhiên đến vậy? Vì để tránh cho nàng trượt khỏi đùi hắn trong quá trình giả khóc, cánh tay cứng như sắt của hắn ôm chặt
eo nàng, để cho nàng nằm trong lòng mình thoải mái hơn

Hắn rủ mắt xuống liếc nàng một cái: “Còn gì nữa không?”

Còn nữa...

Lạc Tử Dạ thút thít, tiếp tục cọ vào ngực hắn: “Còn nữa, ta muốn trang6bị vũ khí chất lượng cao cho Thần Cơ doanh của ta! Nhưng ngươi không trả tiền cho ta, hức hức hức..” Nàng nói xong, hắn im lặng suy ngẫm thêm lát nữa, giọng nói ma mị chậm rãi vang lên: “Lạc Tử Dạ, về vũ khí trang bị, có thể bảo Ma Già cấp tiền cho ngươi! Chỉ dựa vào số tiền ít ỏi trước đó của phủ Thái tử cũng chưa chắc đủ, vấn đề này Cô có thể giúp ngươi

Mà vấn đề cơm nước của phủ Thái tử, Cô cũng có thể giúp người cùng giải quyết

Nhưng điều kiện là sau này người phải tới phủ Nhiếp chính vương ăn cơm!”

Sớm muộn gìnàng cũng nên tập thói quen dùng cơm với hắn, thậm chí cùng nhau sống cuộc sống thường ngày

Nhưng nếu bây giờ hắn0yêu cầu nàng ở đây thì nhất định sẽ bị từ chối

Chỉ dùng cơm ở đây, chắc cũng không có vấn đề gì lớn! Đúng vậy, Lạc Tử Dạ cũng thấy điều kiện này chẳng có gì là không thể chấp nhận, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, dù sao thì khi thể của tên này lớn mạnh như vậy, nếu nàng dùng bữa ở đây, liệu thỉnh thoảng có bị dọa cho tè ra quân không?

Nàng liếc hắn một cái: “Cũng không phải là không thể, nhưng người dùng có tuỳ tiện hù dọa ta, phải biết rằng đối với con người mà nói, ăn cơm là chuyện quan trọng đến nhường nào, ăn uống cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của con người

Nếu như lúc ăn cơm mà người cứ hù dọa ta, như7vậy sẽ có ảnh hưởng rất không tốt đến sức khỏe của ta đấy!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện