Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Cho dù phải lấy mạng của ta đổi cho y, ta cũng muốn lạc tử dạ sống (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Võ Tu Hoàng lập tức nhìn hắn, thấy khóe môi hắn có vệt máu chảy ra

Thế mà Phượng Vô Trù chẳng thèm để ý, chỉ đưa tay lau sạch, đồng thời hơi thở ma quỷ và luồng khí u ám càng thêm dày đặc, tiếp tục tung ra một chưởng nặng nể như dời núi lấp biển!

Võ Tu Hoàng thực sự không biết phải nói gì, nhưng lối đánh và thái độ liều mạng của Phượng Vô Trù lúc này lại giống y chang mình lúc còn trẻ! Một chưởng này tung ra, ông phải chật vật chống đỡ, bởi vì không phải chỉ có một chưởng duy nhất, mà ngay sau đó, ông phải bắt đầu cuộc chiến nội lực kéo dài

Ông cảm thấy lần này Phượng Vô Trù đã dùng toàn lực, hắn đang thực sự muốn cái mạng trẻ2trung anh tuấn của mình đây mà!

Dưới lửa giận bừng bừng của đối phương, Võ Tu Hoàng cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài được nữa

Biểu cảm trên gương mặt ông đã cứng nhắc không biết bao nhiêu lần, phổi đột nhiên đau đớn, cuối cùng khóe môi có vệt máu chảy ra! Thế nhưng trong lòng ông biết rõ, Phượng Vô Trù còn bị thương nặng hơn nhiều

Đầu tiên, Phượng Vô Trù phải chịu lực phản kích của mình, tiếp đó, hắn lại phải chịu nội lực phản phệ tương đương!

Trước tình hình này, hẳn là Võ Tu Hoàng sẽ thắng

Nhưng nhìn vẻ mặt nổi giận lôi đình của đối phương, thật sự là ông không dám chắc mình có thể thắng Phượng Vô Trù trong trận chiến này hay không! Ông lại tiếp tục phun ra một ngụm máu9tươi, còn Phượng Vô Trù ở đối diện lại phun ra một ngụm máu đen

Dễ nhận thấy là trong cơ thể hắn đã trúng độc rồi! Tuy nhiên, Phượng Vô Trù không có ý định định lui bước một chút nào, mà trái lại, hắn còn ra tay nặng hơn

Điều này khiến cho Võ Tu Hoàng phải nhướng mày lên tiếng: “Phượng Vô Trù, nếu còn tiếp tục đánh, ông đây mà chết thì ngươi cũng không sống nổi đâu!” Ông vừa nói xong, Phượng Vô Trù nhướng mày hừ lạnh, giọng nói âm u đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Võ Tu Hoàng, khỏi cần cố gắng thuyết phục Cổ! Ngươi làm Lạc Tử Dạ bị thương mà vẫn muốn sống? Hôm nay, cho dù cá chết lưới rách, Cô cũng phải lấy mạng ngươi!”

Hắn nói xong, ra chiều lại6càng mạnh.

Vào lúc này, cây cối trên đỉnh núi đều đã gãy sạch, cả một vùng xanh mướt lại tơi tả, ngọn núi cao nhìn giống như bị thiên tai càn quét, khắp nơi toàn cây gãy đổ ngổn ngang! Diêm Liệt nhìn mà kinh sợ, nhưng không định khuyên can

Bây giờ Vương đang tức giận, lúc ngài ấy nổi giận, ai khuyên cũng không nghe lọt tai, dù có phải trả giá thể nào cũng chẳng thèm để ý

Diệm Liệt nhìn Lạc Tử Dạ cách đó không xa, sau đó bước tới.

Vốn dĩ Võ Tu Hoàng định xuống núi nên không sai người trông chừng Lạc Tử Dạ

Vì vậy, thấy Diêm Liệt đi tới chỗ y, ông không nói gì, lại càng không sai người ngăn cản

Diễm Liệt tới chỗ Lạc Tử Dạ, sau đó nhìn kỹ một hồi

Đúng như Võ0Tu Hoàng đã nói, nàng
có dấu hiệu trúng cổ độc! Hắn thử bấm huyệt nhân trung của Lạc Tử Dạ, hy vọng nàng có thể tỉnh lại

Bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, nếu nàng vẫn mãi hôn mê bất tỉnh ở đây thì không ai có thể kiềm chế được cơn thịnh nộ lúc này của Vương

Hắn không muốn hôm nay cùng Vương đi lên núi, ngày mai lại phải kéo cả xác Vương và Lạc Tử Dạ xuống núi, cho dù khi ấy trên núi còn có cả thi thể của Võ Tu Hoàng nằm đó

Hẳn bẩm nhẹ, Lạc Tử Dạ không chút phản ứng

Hắn thử kiểm tra hơi thở nàng

May quá, còn thở, vẫn chưa chết! Thế là hắn càng ra sức bấm mạnh...

Còn phía bên kia, từng luồng gió mạnh vẫn ùn ùn ập tới không ngừng7nghỉ

Khắp cả ngọn núi toàn mùi máu tanh càng lúc càng nồng

Có máu của Võ Tu Hoàng, cũng có máu của Phượng Vô Trù

Trong bao nhiêu năm qua, Võ thần đại nhân thật sự chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, bản thân phải đối mặt với một người như Phượng Vô Trù...

Trên người hắn có hàn độc, bởi vì trước đó nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, nội lực chỉ còn lại bảy tám phần, vả lại bây giờ ra chiếu còn phải chịu sự phản phệ tương ứng nữa

Thế mà hắn lại có thể đánh mình trở nên thể thảm thể này...

Đúng vậy, khí tức của Võ thần đại nhân đã hỗn loạn từ lâu, bị nội thương rất nghiêm trọng.

Trong lòng ông cũng hiểu rằng, nếu là bình thường, Phượng Vô Trù chưa chắc có bản lĩnh lớn đến vậy, trong tình cảnh hiện tại vẫn có thể đánh mình bị thương nghiêm trọng đến mức này

Đây hoàn toàn là do phẫn nộ

Thằng nhóc Lạc Tử Dạ kia hôn mê bất tỉnh, tựa như bị thương nặng, thể là Phượng Vô Trù giống như nổi điên, sức mạnh cũng đột nhiên tăng cao tới nỗi mình không đối phó nổi! Võ Tu Hoàng buồn bực, thở dài: “Quả nhiên người đời nói đúng, lúc ai đó có người cần phải bảo vệ, cũng chính là lúc người đó mạnh mẽ nhất

Hôm nay, ông đây đã hiểu rồi!” “Ầm!”

Gió mạnh bộc phát, nội lực bùng nổ" Võ Tu Hoàng chịu tác động của vụ nổ liền ngã ngửa ra mặt đất

Phượng Vô Trù cũng vậy, phải dùng một tay chống trên mặt đất mới có thể giữ vững cơ thể, máu từ khóe môi chảy xuống mặt đất...

Thế nhưng, lửa giận trong cặp mắt ma quỷ kia vẫn không hề giảm bớt! Hắn nhìn Võ Tu Hoàng, hiển nhiên là chuẩn bị đánh tiếp

Võ Tu Hoàng thật sự muốn khóc quá mà! Ông tức tối gào lên: “Mẹ kiếp! Ngươi vẫn còn muốn đánh à?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện