Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Tiểu thối thối, ta muốn ôm (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ có việc sử dụng chiêu cuối đó là lừa hắn ta mà thôi.

May là Long Ngạo Địch đã bị lừa! Vì đối phương rất yêu tính mạng của mình nên mới chịu nhường đường cho hắn, hắn cũng biết vấn đề mà Long Ngạo Địch muốn hỏi là gì, có điều hắn không muốn trả lời mà thôi

Chỉ có những người tiếp xúc với Tiểu Dạ Nhi mới biết được ưu điểm của y, Long Ngạo Địch không có cơ hội nhận biết y cho nên không hiểu được cũng là bình thường.

Thấy hắn muốn đi, Lạc Tiểu Thất đứng bên cạnh hơi nhúc nhích nhưng nhanh chóng dừng lại

Thôi, hiện tại để cho Doanh Tần cứu Thái tử ca ca đi, Phượng Vô Trù đang ở núi Nhạc Lâm, mình không nên tới đó...

Lạc Tiểu Thất nghĩ2như thể xong liền cúi đầu nhìn những dấu vết trên người

Vì lúc hai người đó đánh nhau, hẳn không né kịp nên cũng chịu một ít ảnh hưởng, tay áo bị rạch thành vài lỗ, trên cánh tay còn có vết đao

Hắn thở dài, không nói gì, bản thân chỉ đứng xem trận giao tranh này thôi mà còn bị vạ lây như vậy..

Huống chi là Doanh Tần, quần áo trên người hắn ta đều dính máu, ngay cả dấu chân khi đang chạy băng băng trên đường cũng nhuốm đầy máu tươi...

Hình ảnh này làm cho ánh mắt của Long Ngạo Địch và Lạc Tiểu Thất trở nên sâu sắc hơn

Người này thật đúng là..

Vết thương trên người hắn ta đã chảy nhiều máu như thế rồi, chẳng lẽ hắn ta thật sự không quan tâm tới9thứ gì khác ngoài Lạc Tử Dạ sao? Long Ngạo Địch đang suy nghĩ thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi, nội thương mà Doanh Tần vừa gây ra đã bắt đầu phát tác rồi.

Nét mặt của hắn ta cứng đờ...

Cách đó không xa.

Một người đang đứng quan sát, giống như một cơn gió mát, nhưng cũng giống như một trận nắng gắt, mông lung và xa xôi

Sau lưng người đó còn có một người nữa, người đứng sau lưng hỏi: “Chủ nhân, bọn họ đã đánh tới mức này rồi, ngài vẫn chưa ra tay sao?” Hiển Thương Mặc Trần cười thản nhiên: “Đúng vậy, bọn họ đã đánh tới mức này rồi, Võ Tu Hoàng, Phượng Vô Trù, Doanh Tần, Long Ngạo Địch, bọn họ đều đang bị trọng thương, ngoài ra trước đó còn có Minh6Dận Thanh đã bị thương và Võ Hạng Dương từng bị dạy dỗ, trên người Lạc Tiểu Thất cũng có vài vết thương nhẹ..

Điều này nói lên cái gì?”

Mọi chuyện quá hỗn loạn, chỉ có người thích ra tay và tự nguyện tham gia vào chuyện này mới bị thương

Hắn đứng ở đây, quan sát với vẻ dửng dưng, có rất nhiều cơ hội làm “ngư ông đắc lợi”

Phượng Vô Trù và Doanh Tần đã hoàn toàn chìm đắm vì Lạc Tử Dạ rồi, còn cả Lạc Tiểu Thất nữa..

Hẳn suy tính một hồi mới nói: “Lạc Tử Dạ...”

Mạc Tử Uyên liếc sang của chủ nhân nhà mình, không biết vì sao, so với việc khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng của chủ nhân như trước đây, hiện tại hắn chỉ cảm thấy chủ nhân nhanh nhạy0tới mức không biết xấu hổ nữa rồi

Có điều bản thân hắn cũng phải thừa nhận rằng hiện tại cách tốt nhất là không xen vào những chuyện này, để cho bọn họ đánh loạn lên như thể đi,
thế mới là tốt nhất...

Trên đỉnh núi, sau khi Võ Tu Hoàng và Phượng Vô Trù giao tranh rồi nôn ra máu không biết bao nhiêu lần

Sắc mặt của Võ Tu Hoàng xanh mét, ông nhìn người đứng đối diện mình, trong lòng biết nếu cứ tiếp tục đánh thì sẽ thật sự chết, ông cảm thấy mình sắp thở không ra hơi rồi

Giờ đây Phương Vô Trù cũng không tốt hơn ông bao nhiêu, nếu hắn không chống một tay thì chắc chắn đã ngã xuống đất.

Mà điều làm cho Võ Tu Hoàng thấy phiền nhất là thằng nhóc7đối diện này cũng giống mình, bị đánh tới mức nôn ra máu rồi..

Dùng cân để tính thì chắc cũng chẳng còn được mấy hơi, thế nhưng cặp mắt ma quỷ của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ông, trong ánh mắt toát ra sự khát máu đầy sắc bén, mẹ nó chứ! Dù ông thật sự cho Lạc Tử Dạ ăn cổ độc thì tên Phượng Vô Trù này cũng không cần chơi lớn tới như vậy chứ?

Võ Tu Hoàng nhảy dựng lên nói rằng: “Không đánh nữa! Không đánh nữa! Ông đây không đánh nữa...”

Ông nói xong liền tỉnh dùng đạn khói để bỏ chạy, ông không hề muốn chết ở đây với thằng nhóc này..

Tất nhiên là Phượng Vô Trù sẽ không để cho ông đi

Hắn vừa định ngăn cản thì bỗng nhiên Lạc Tử Dạ vốn đang nằm cho Diêm Liệt xoa bóp chợt có lại một chút ý thức

Nàng mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn thấy cát đá bay lung tung, cây gãy nằm khắp nơi, trong vài giây tỉnh táo, nàng biết rằng Phượng Vô Trù khẳng định đang hiểu lầm Võ Tu Hoàng, ông ta giúp nàng ép cổ độc xuống chứ không phải hạ độc! Nàng nhẹ giọng nói ngay: “Tiểu Thối Thối, đừng đánh...” Giọng nói của nàng rất yếu ớt nhưng Phượng Vô Trù lại nghe được, hắn lập tức nhìn qua

Võ Tu Hoàng không nói gì mà nhân cơ hội này ném đạn khói ra, lần đầu tiên trong đời ông phải chạy trốn và mạng sống của mình! Trong lòng ông âm thầm thề rằng sau này sẽ không bao giờ đánh nhau với những tên liều mạng nữa..

Sau khi khỏi tan ra thì không thể đuổi theo Võ Tu Hoàng được nữa.

Phượng Vô Trù nhìn chăm chú vào hướng Võ thần đại nhân chạy trốn, hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn đang tính toán lần sau lại đánh tiếp! Kẻ dám làm cho người mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay bị thương thì dù có chạy tới chân trời góc biển hắn cũng sẽ giết hết!

Hắn bước tới trước mặt Lạc Tử Dạ

Lạc Tử Dạ đau tới mức không còn mấy phần ý thức, vừa nãy còn tỉnh táo được vài giây nhưng hiện tại lại bắt đầu mơ mơ màng màng nữa rồi, cho nên nàng vô cùng tự nhiên vươn tay nói với hắn: “Tiểu Thổi Thổi, ta muốn ôm...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện