Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Lạc tử dạ, ngươi rất chú ý tới vấn đề tuổi tác sao? (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn về nơi mà trước đó không lâu bị nàng ngộ thương.

Nụ cười trên mặt nàng bỗng nhiên trở nên hèn mọn, nàng nhướng mày nhìn hắn rồi nói: “Hay là chúng ta đụng vài lần nữa, thử xem xem có thể lấy được mạng chó của ngươi không?”

“Lạc Tử Dạ!” Hắn nổi nóng quát lên

Hắn đột nhiên cúi đầu, cắn vào môi của nàng, lực cắn mạnh làm Lạc Tử Dạ cảm thấy môi mình bị đau! Đôi mắt đào hoa nhìn hắn chằm chằm, lại chạm phải đôi mắt hàm chứa lửa giận, khóe miệng nàng run run một chút, hiểu được tình hình của mình lúc này, thật ra là tự làm tự chịu! Đã không đánh được lại còn muốn trêu2chọc hắn! Cuối cùng cũng chỉ có thể bị người ta chiếm ưu thế! Nàng rên rỉ một tiếng, đẩy vài cái, định đẩy hắn ra

Trong lòng nàng cũng gần như sụp đổ, cắn răng nói: “Được rồi, ta cũng chỉ đùa một chút thôi, ngươi kích động như vậy làm cái

Lần đụng vừa nãy rõ ràng là vô ý được chưa? Trong lúc nàng không cẩn thận, hắn thì không chú ý, cứ như vậy lập tức va vào nhau! Nhưng khuôn mặt nàng dán vào chỗ kia, chóp mũi còn đụng phải, hắn tưởng nàng không thấy xấu hổ chắc, có thể gắng sức đụng vào nhiều lần sao? Với lại, coi như nàng muốn đụng vào, sau này hắn cũng không để9nàng thực hiện một cách dễ dàng đúng không?

“Chỉ đùa một chút?” Giọng nói của hắn ma mị, lạnh lẽo bức người.

Lời này mang theo ý uy hiếp nghiêm trọng, hắn gặm một cái lên chóp mũi nàng! Lạc Tử Dạ cứng đờ cả người, cũng không dám nhìn hắn nữa, lập tức mở miệng nói: “Đúng vậy, chỉ đùa một chút mà thôi

Có lẽ ngươi cảm thấy trò đùa này không buồn cười, nhưng..

ngươi cũng không suy nghĩ mà xem, nếu ta thật sự định lấy mạng của người để giao dịch với Long Ngao Địch thì ta lại dám nói trước cho ngươi biết sao?”

Những lời này là từ tận đáy lòng của nàng

Sau khi nói xong, nàng lại bổ sung một câu:6“Hơn nữa, gia cũng không phải người không có đầu óc

Lấy mạng của ngươi còn
khó hơn chuyện cứu Vân thừa tướng nhiều!” Nàng nói xong, hắn mới coi như miễn cưỡng thỏa mãn, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ngươi cũng biết cơ đấy!”

Lạc Tử Dạ gật đầu, sau đó liền kéo hắn, nói: “Cho nên để lấy được lòng tin của Long Ngao Địch, mấy ngày tới người hãy giả bệnh nặng đi, hơn nữa là bệnh rất nghiêm trọng không giải thích được, đại phu cũng không chẩn đoán được chuyện này rốt cuộc là sao, người thấy thế nào?”

Sau đó nàng sẽ đi nói cho Long Ngạo Địch, nàng đã động tay động chân trên người Phượng Vô Trù, hắn không0sống được bao lâu nữa

Long Ngạo Địch mà tin thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.

Nhưng mà sau khi nàng nói xong, hắn im lặng nheo mắt lại, khuôn mặt ngạo mạn lúc này mang theo chút không vui và coi thường, chậm rãi nói: “Chỉ bằng một tên Long Ngạo Địch mà Cô còn phải giả bệnh để lấy được lòng tin của hắn?”

“...”Nàng coi như hiểu rồi

Người trước mặt này không có bạn bè, thật ra hắn cho rằng người như Long Ngạo Địch không đủ tư cách để hắn phải giả bệnh

Nàng liếc hắn một lúc, giọng nói không tốt cho lắm: “Coi như giúp ta một lần không được sao?”

Mẹ kiếp, lúc chưa cho phép đã tùy tiện hồn nàng, hắn không7hề lên mặt, cảm thấy chỉ bằng một đứa như nàng căn bản không đáng để hắn hôn

Bây giờ lúc nhờ cậy hắn giúp, hắn lại bắt đầu điên cuồng tỏa ra cảm giác kiêu ngạo, bắt đầu coi thường người khác rồi! “Đây chính là thái độ người cầu xin Cô” Hắn vừa nói vừa nắm cằm nàng

Con người hiện lên sắc vàng mù mịt, đôi mắt lạnh lùng, từ đôi mắt đó có thể thấy được chủ nhân của nó hiện giờ không vui

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện