Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Hắn không muốn nàng không vui (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng xem một lát, rồi không muốn nhìn tiếp nữa.

Nàng nghiêng đầu nhìn Hiến Thương Mặc Trần, lên tiếng hỏi: “Ngươi có thấy hai người này xứng đối không?” Lúc nàng hỏi câu này, dường như hoàn toàn không quan tâm vấn đề này một chút nào

Nàng lùi khỏi lan can, trở lại vị trí lúc nãy mình đã ngồi dùng trà

Hiển Thương Mặc Trần thấy nàng ngồi xuống thì cũng ngồi theo

Vì thế, bọn họ không thấy cuộc nói chuyện kế tiếp của hai người kia.

Phía dưới.

Sau khi Vương giá tiếp tục khởi hành, Mộc Tịch Nghiêu cảm thấy cực kỳ khó hiểu, bèn ló đầu ra ngoài hỏi Phượng Vô Trù: “Sư huynh, chẳng phải tính tình huynh vẫn luôn không tốt ư? Sao hôm nay huynh lại có thể2bằng lòng bỏ qua cho người kia vậy? Lẽ nào là vì muội? Phải chăng cuối cùng lương tâm huynh đã nhận ra huynh coi trọng người muội muội này, cho nên mới tiếp thu suy nghĩ và ý kiến của muội một lần?”

Nàng không dám nghĩ sư huynh có tình ý gì với mình, nếu có thì hai người họ đã kết hôn từ tám trăm năm trước rồi, sao có thể đợi đến tận hôm nay

Thế nhưng, sư huynh vẫn có một chút tình huynh muội với nàng, điều này thì nàng biết và cũng rất chắc chắn.

Sau khi Mộc Tịch Nghiêu hỏi câu kia, Phượng Vô Trù lập tức liếc mắt nhìn nàng

Ánh mắt kia vô cùng không kiên nhẫn, hắn trầm giọng nói: “Bởi vì người suýt bị7giội nước đầy người là ngươi, chứ không phải Cô! Thể thì tại sao cô phải để bụng, phải tức giận?” Hắn vừa dứt lời, khóe miệng Mộc Tịch Nghiêu hơi run run

Nàng biết ngay mà, không thể tưởng tượng quá tốt đẹp được! Chỉ có điều, Lạc Tử Dạ đã ở trên tầng hai nhìn cả buổi thế mà lại không thấy được cảnh này

Hơn nữa, giọng Mộc Tịch Nghiên rất nhỏ, Phượng Vô Trù cũng không nói to, vì vậy bây giờ Lạc Tử Dạ đã hiểu lầm, trong lòng cực kỳ khó chịu

Tuy nhiên, nàng vẫn ngồi đối diện Hiến Thương Mặc Trần, cô ổn định lại cảm xúc, lại còn bình tĩnh uống trà!

Sau khi Lạc Tử Dạ hỏi câu kia, Hiên Thương Mặc Trần cười hờ hững,9đáp lời: “Trên đời này, mọi người đều cho rằng công chúa Vô Ưu và Mộc Tịch Nghiêu là những người xứng đối với Phượng Vô Trù nhất!”

Tiếp đó, hắn lại nói thêm: “Công chúa Vô Ưu là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, tấm lòng thuần khiết, lương thiện

Một cô gái như vậy đương nhiên sẽ được mọi người khen ngợi và tung hô

Còn Mộc Tịch Nghiêu là hiệp nữ đệ nhất giang hồ, mặc dù tính tình hơi ngông cuồng nhưng xưa nay trừng ác dương thiện(*), có thể nói là nàng ấy đã làm được không ít chuyện tốt

Hơn nữa, nàng ấy còn là con gái nuôi của lão Vương gia

Vì thế cho nên, hai cô gái này luôn được mọi người xem trọng! Còn Võ Lưu Nguyệt ấy5à, nàng ta vẫn luôn ngang ngược càn quấy, nên không có ai xem trọng nàng ta.”

(*) Trừng ác dương thiện: trừng trị cái ác, đề cao cái thiện.

Hiên Thương Mặc Trần chỉ nói sự thật, không cố ý khiển cho Lạc Tử Dạ khó chịu

Về phần Lạc Tử Dạ, sau khi nghe hắn nói xong, nàng so sánh mình với hai cô gái kia một cách khách quan.

Công chúa Vô Ưu là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ có tấm lòng lương thiện, ai ai cũng thích nàng, ca ngợi nàng.

Mộc Tịch Nghiêu là hiệp nữ đệ nhất giang hồ, làm không ít chuyện tốt, ai ai cũng kính nể nàng.

Lạc Tử Dạ ngẫm lại bản thân, toàn thiên hạ đều biết Lạc Tử Dạ là một tên quần là áo3lượt, trắng trợn cướp đoạt các chàng trai trẻ tuổi, trừ việc tốt ra thì việc gì cũng làm cả

Mẹ kiếp, nếu so sánh với hai cô gái kia, quả thật là nàng kém cực điểm luôn, chẳng khác gì cô nàng Võ Lưu Nguyệt ngang ngược càn quấy đến nỗi không được ai yêu mến kia!

Nàng cứ miên man suy nghĩ, rồi đột nhiên cảm thấy lửa giận bừng bừng

Trong cơn tức giận, tâm trạng nàng cũng sa sút hẳn

Hiến Thương Mặc Trần nhìn nàng hồi lâu

Hắn không biết tại sao mình lại cực kỳ không thích dáng vẻ tâm trạng sa sút này của nàng

Trong ấn tượng của hắn, trước giờ Lạc Tử Dạ luôn vênh váo, đắc ý, rạng rỡ, mặt dày mày dạn, thậm chí còn thô tục, thể nhưng y lúc nào cũng cởi mở, tạo cho người ta cảm giác
vui vẻ

Thậm chí trong lúc vô tình, cảm xúc của nàng làm cho những người bên cạnh nàng cũng bất giác vui lây.

Thế nhưng lúc này..

Hắn thấy dáng vẻ ủ rũ này của nàng, trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái cho lắm

Hắn khẽ nhíu mày, vốn dĩ muốn khuyên nàng một câu, nhưng nghĩ cả buổi cũng không biết nên khuyên điều gì mới tốt

Vì thế hắn dứt khoát nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi còn nhớ ngươi đã đồng ý với bản vương chuyện gì không?”.

“Gì cơ?” Lạc Tử Dạ chợt lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn Hiến Thương Mặc Trần, tâm trạng hậm hực lúc mới rồi cũng dịu đi một chút

Hiến Thương Mặc Trần hờ hững nhắc nhở: “Hôm đó, ở quốc tự, Võ Lưu Nguyệt cầu duyên cho bản thân và Phượng Vô Trù

Trên đường trở về từ quốc tự, ngươi đã đồng ý với bản vương chuyện gì? Hôm nay, bản vương muốn ngươi thực hiện lời hứa!”

Hắn không biết rốt cuộc là Phượng Vô Trù và Mộc Tịch Nghiêu có quan hệ như thế nào, cũng không biết quan hệ giữa hai người họ có giống với suy đoán hiện giờ của Lạc Tử Dạ hay không

Thậm chí, hắn vốn còn từng nghĩ đến chuyện: nếu giữa hai người kia thật sự có quan hệ gì đó, mà Lạc Tử Dạ lại cực kỳ để ý điều này, vậy thì có khả năng Lạc Tử Dạ sẽ hận Phượng Vô Trù, tiếp đó, hắn có thể lợi dụng lòng thù hận của Lạc Tử Dạ đối với Phượng Vô Trù để đạt được rất nhiều mục đích cho mình.

Thế nhưng tới tận lúc này, Hiến Thương Mặc Trần ngắm nhìn gương mặt Lạc Tử Dạ.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn rạng rỡ, vênh váo của nàng đột nhiên trở nên u ám

Lúc này, cho dù hắn vì động lòng trắc ẩn hiếm hoi trong đời, hay là vì cố ý kéo gần quan hệ với Lạc Tử Dạ, nói tóm lại, hắn không muốn thấy nàng không vui.

Một gương mặt luôn tươi sáng, rạng rỡ là thể không nên chán nản, suy sụp đến nhường này

Hiến Thương Mặc Trần nói xong, Lạc Tử Dạ nghĩ một hồi mới nhớ ra

Thế là, tâm trạng nàng lập tức khá hơn nhiều

Nàng đứng dậy, nói: “Ông đây nhớ ra rồi, lần trước người giúp ông đây nói chuyện, nhưng mà bị Võ Hạng Dương sỉ nhục! Lúc đó, ông đây đã nói với ngươi là, nếu một ngày nào đó người muốn báo thù, gia có thể cùng người chụp Võ Hạng Dương vào bao tải rồi tẩn cho hắn ta một trận!”

Đúng vậy, bây giờ tâm trạng nàng cực kỳ không tốt.

Nếu nàng đi đánh người, trút giận một chút, nói không chừng thật sự có thể điều chỉnh tâm trạng đấy! Nàng chỉ cần xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác là được rồi, dù sao thì cặp huynh muội Võ Hạng Dương và Võ Lưu Nguyệt đúng là thiếu đòn mà!

“Ngươi nhớ ra rồi à? Có đi không?” Thấy tâm trạng nàng dường như đã khá hơn, Hiến Thương Mặc Trần thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt cũng ẩn chứa tình ý ấm áp.

Lạc Tử Dạ xắn tay áo, nói: “Đi chứ! Tội gì không đi! Nhân tiện, chúng ta đánh luôn cả Võ Lưu Nguyệt nữa, đêm qua nàng ta còn thổi sáo muốn hại ta đấy! Hôm nay, ta phải đánh cả hai kẻ này một lần để trút giận cho hai chúng ta!” Nói xong, nàng không thả tay áo xuống mà cứ thế xoay người đi ra ngoài.

Tuy nhiên, lúc này, giọng nói dịu dàng ấm áp xen lẫn tiếng thở dài khẽ khàng của Hiên Thương Mặc Trần vang lên sau lưng nàng

Hắn ôn tồn lên tiếng: “Chỉ có điều, Lạc Tử Dạ này, người định trốn tránh ư?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện