Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Rejoice, tự tin như thế đấy! (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ý nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, Võ thần đại nhân cảm thấy hơi cạn lời: “Lạc Tử Dạ, ngươi có chắc là tóc của người suôn mượt không đấy?”

Lúc này, đừng nói là ông mà ngay cả bọn thuộc hạ đang hóng hớt ở một bên nhìn Thái tử nhà mình cũng cảm thấy buồn cười mà không dám cười

Không phải bọn họ bệnh người ngoài đầu mà thật sự là đầu tóc Thái tử không hề dính dáng chút nào tới hai chữ “suôn mượt” cả.

Võ Tu Hoàng hỏi xong, Lạc Tử Dạ lại vuốt tóc mình mẩy lượt

Mặc dù có mấy lọn tóc thắt lại với nhau không gỡ ra được, nhưng nhìn tổng thể thì cũng tàm tạm rồi

Nàng nhặt ngọc quan dưới đất, đội ngay ngắn lên đầu, sau đó mới tiếp tục nhìn Võ Tu Hoàng

Nàng hất tóc mái, hơi giương2cằm: “Rejoice, tự tin như thế dây!”

Võ Tu Hoàng: “...” Võ thần đại nhân nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười rộ lên

Tiếng cười sang sảng, có thể thấy tâm trạng ông tốt vô cùng

Vốn dĩ ông đang vận công, định nghiêm túc đấu nội lực với Lạc Tử Dạ, thế nhưng sau khi động tác trên tay đã hoàn thành được vài giây, ông lại tản nội lực vào không khí, nội tức từ từ biến mất.

Ông chăm chú nhìn Lạc Tử Dạ không chớp mắt, chậm rãi lên tiếng: “Nhóc con, người vào cung có việc à? Ông đây chờ người xuất cung rồi chúng ta đánh tiếp!”

Võ Tu Hoàng nói vậy coi như đã nhường Lạc Tử Dạ

Ông biết Lạc Tử Dạ vào cung có việc nên lúc này không làm khó nàng mà dứt khoát cho nàng vào cung,7để nàng không bị trễ giờ rồi bị Lạc Túc Phong trị tội

Chờ tới khi nàng xuất cung, bọn họ lại tiếp tục tính sổ.

Lạc Tử Dạ nghe ông nói vậy, cũng hơi sững người.

Nàng không ngờ lúc này đối phương lại chịu nhường một bước

Nhưng dẫu sao thì cuối cùng đối phương cũng tạm gác lại nợ nần, cho nên nàng vẫn mở lời: “Cảm ơn nhé! Đúng rồi, đợi lát nữa ta xuất cung, lúc chúng ta giao đấu, ông có thể hạ thủ lưu tình một cách thích hợp, như vậy có thể giúp chúng ta giao lưu tình cảm, làm cho thế giới ngập tràn tình yêu!”

Khóe miệng Võ thần đại nhân lại bắt đầu run lên

Ông thở dài bất lực: “Lạc Tử Dạ à, sao Lạc Tục Phong lại có đứa con trai như ngươi nhỉ?” Thằng nhóc này thật sự quá là9vô sỉ, rõ ràng tính nết này..

phải là con trai của mình mới đúng nha! Nhưng thế mà y lại là con trai của Lạc Túc Phong, thật là đáng tiếc quá đi! Lạc Tử Dạ cũng không tiếp
tục nán lại chỗ này nữa

Nàng chẳng nói chẳng rằng mà dứt khoát lên chiếc xe ngựa chỉ còn lại bốn bánh xe, khung xe và ghế ngồi của mình

Nàng hất tóc, cho dù xe ngựa đã mất nóc nhưng nàng vẫn phải giữ phong thái tự nhiên tiêu sái.

Nàng giơ tay, ra hiệu cho phu xe đánh xe đi tiếp

Đồng thời, nàng cũng hét về phía Lạc Túc Phong: “Có câu “con hơn cha là nhà có phúc”

Gia xuất sắc hơn phụ hoàng, khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục, đây cũng là chuyện bình thường thôi!”

Lạc Tử Dạ nói xong, đôi mắt đào hoa chứa ý5cười, nhìn Võ Tu Hoàng thêm một lát.

Nói thật lòng, đối phương không khăng khăng đánh nhau với nàng mà sẵn lòng cho nàng vào cung, sau đó hai người mới đánh tiếp, điều đó khiến nàng không còn chán ghét đối phương, hơn nữa còn có thiện cảm với đối phương hơn một chút.

Võ thần đại nhân nghe Lạc Tử Dạ nói câu kia, gương mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm xen lẫn ý cười trên nỗi đau của người khác

Ông nói: “Lạc Tử Dạ, lời này của ngươi chẳng khác nào nói rằng Lạc Tục Phong kém cỏi hơn ngươi nhỉ? Lời này vô cùng bất kính, là tội coi thường Thánh thượng đó! Ngươi không sợ ông đây rêu rao với mọi người và truyền lại cho Lạc Túc Phong nghe à?” Lạc Tử Dạ nghe ông thấy nói vậy, lập tức trợn tròn mắt

Lúc3này, xe ngựa của nàng đã chạy về phía trước rồi, mà nàng vẫn phong lưu phóng khoáng ngồi trên đó, nhìn Võ Tu Hoàng trân trối với vẻ mặt không tài nào tin nổi

Nàng tức giận nói: “Hoàng đế Long Chiêu, bản Thái tử kính trọng ông là Võ thần, vẫn luôn tưởng rằng nhân phẩm của ông rất cao quý đấy! Thế mà không ngờ ông lại muốn hãm hại gia, nói gia bất kính với phụ hoàng! Phụ hoàng là Thiên tử, có thần uy trời ban, sao gia có thể nói phụ hoàng kém cỏi hơn gia

Mà còn cả cái câu coi thường thiên uy "con hơn cha là nhà có phúc" gì đó? Gia sùng bái phụ hoàng còn không kịp nữa là, lời này của ông căn bản là khích bác ly gián, vô cớ kiếm chuyện, lại còn tùy tiện bịa đặt sai sự thật! Gia thật sự oan uổng quá mà!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện