Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Nhất định là kiếp trước cô nợ ngươi (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc nàng đỡ Lạc Tiểu Thất, người ở trong tối kia đã vọt vào bên trong, không còn thấy bóng dáng đâu nữa! Nhưng mà Lạc Tử Dạ đoán được phương hướng đối phương chạy trốn

Nàng vụt tay ra, dao găm trong tay áo bay về phía giữa lưng của người đang chạy trốn, sau đó máu văng ra tung tóe!

Còn có âm thanh của lưỡi dao cắt vào da thịt, Lạc Tử Dạ không cần quay đầu nhìn cũng biết đối phương đã bị dao đâm trúng! Cùng lúc ấy, người sau lưng Lạc Tiểu Thất đã bắt đầu la to: “Bắt thích khách!” Trong lúc có người hô to “Bắt thích khách”, có một đội Cấm Vệ quân đuổi theo hướng Lạc Tử Dạ phóng dao găm

Có người mở miệng hỏi:2“Thái Tử, ngài không sao chứ?”

“Gia không sao, mau truyền ngày và bắt thích khách! Giữ mạng hắn ta lại!” Mắt Lạc Tử Dạ lạnh lùng, ra lệnh cho Hoàng Sở Phong vừa hỏi thăm nàng.

Tất nhiên, người bị nàng phi trúng không thể nào bình an rời khỏi Hoàng cung được

Nhưng mà, ai muốn giết nàng chứ?

Hoàng Sở Phong lập tức nói: “Vâng! Thuộc hạ đi làm ngay!”

Hắn ta đáp rồi lập tức dẫn người đuổi theo! Lạc Tử Dạ nhìn Lạc Tiểu Thất trong ngực mình, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nàng lập tức hỏi: “Tiểu Thất, vẫn ổn chứ?” Ngay lúc này, gần như khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ của hắn tái nhợt đến nỗi trong suốt, hắn lắc đầu nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ: “Thái tử7ca ca, Tiểu Thất không sao!” “Không sao đâu!” Nàng nhìn vết thương trên vai hắn hồi lâu, nếu chỉ là vết thương bên ngoài bình thường nàng có thể cầm máu cho hắn nhưng chỗ đó còn bị nhiễm độc

Nàng không dám làm bừa, sợ rằng nếu làm sai một bước sẽ bị phản tác dụng

Vậy nên nàng càng tức giận, nhíu mày quát: “Đệ không muốn sống nữa sao? Đã nhìn thấy mũi tên rồi còn xông ra dùng thân thể để chắn

Đệ điên rồi hả?” Lời này của nàng kèm theo sự tức giận rõ rệt, trong lòng nàng cũng thật sự giận dữ! Mũi tên này có độc, không biết kết quả sẽ như thế nào nữa! Sau tiếng quát của nàng, Lạc Tiểu Thật lập tức ho khan, làm9cho sắc
mặt càng tái nhợt hơn, hơn nữa còn hơi xanh tím

Hắn cắn môi dưới, nói: “Tiểu Thất không muốn Thái tử ca ca xảy ra chuyện gì!”

Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ khẽ giật mình

Nhìn thấy vẻ khó nhọc nói không nên lời của hắn, nàng chợt mềm lòng, cảm thấy ấm áp

Đúng vậy, nguyên nhân vừa rồi nàng tức giận là vì hắn không quý trọng bản thân mình, hơn nữa, rõ ràng nàng có khả năng tránh được mũi tên này.

Nhưng mà hắn nhào tới như thế chẳng khác nào bị thương một cách uổng phí.

Nhưng mà, hắn không muốn nàng xảy ra chuyện cho nên mới làm như vậy thôi

Lúc mũi tên bay đến, chắc hẳn hắn không nghĩ được nhiều vậy đâu? Nghĩ vậy, nàng lên tiếng:5“Dù không muốn ta xảy ra chuyện, đệ cũng nên quý trọng bản thân mình chứ! Nhỡ để xảy ra chuyện gì, đệ muốn ta áy náy cả đời hay sao?” Nghe nàng nói vậy, Lạc Tiểu Thất nở nụ cười.

Hắn kéo kéo tay áo Lạc Tử Dạ, im lặng vùi đầu vào lòng nàng

Nhưng mà sắc mặt hắn càng tệ hơn lúc nãy, dường như độc tính xâm nhập vào cơ thể nên không còn sức lực nói chuyện

Điều này khiến Lạc Tử Dạ càng lo lắng hơn

Trong lúc nàng nôn nóng, cuối cùng ngày cũng đến nơi! Sau khi vội vã chạy đến, ngự y lập tức bắt mạch cho Lạc Tiểu Thất với sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng

Ông ta nhíu mày, nhìn qua vết thương của Lạc Tiểu Thất rồi3mới lên tiếng: “May quá, vẫn còn may! May là Thái tử không tùy tiện di chuyển Thất hoàng tử điện hạ, cho nên hiện tại mới không quá nghiêm trọng!”

Lạc Tử Dạ nghe ông ta nói vết thương không quá nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện