Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Phượng vô trù, người đi đi (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất nhiên phản ứng của ông ta không nằm ngoài dự liệu của Lạc Tử Dạ

Nàng cúi đầu xuống, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nhưng không để Lạc Túc Phong kịp nhìn thấy

Sau đó nàng mới nói: “Nhi thần tuân chỉ!”

“Ừ, vậy con lui xuống nghỉ ngơi trước đi! Sáng mai bái kiến trẫm xong, nếu thân thể con còn khỏe thì buổi chiều có thể đi cùng mấy vị vương gia và các hoàng tử ngắm nhìn phong cảnh đại mạc

Những buổi đi săn và nghi thức hàng phục vào ngày mốt, con không được vắng mặt!” Hoàng đế trông có vẻ như đang quan tâm nàng, khi nói đến mấy vị vương gia, ông ta không chỉ nhìn đám người Hiên3Thương Mặc Trần mà còn nhìn sang mấy người Gia Trác Phong.

Bởi vì biểu hiện hôm nay của Lạc Tử Dạ nên những người này đều kiêng dè nàng, muốn nhanh chóng trừ khử nàng, đặc biệt là những người bị nàng đắc tội và áp chế

Ông ta để Lạc Tử Dạ đi ngắm nhìn phong cảnh đại mạc với đám người đó, vậy có khác nào bảo một con dê béo đi vào trong ổ sói, sau đó cùng nhau ra ngoài đi dạo đâu chứ? Ông ta rất muốn mình bị người ta giết chết hay sao? Lạc Tử Dạ câm nín trong lòng

Lạc Túc Phong đúng là loại người tàn nhẫn, có lẽ sau khi nàng bái kiến ông ta, ông0ta sẽ tìm cách nuốt trọn số vũ khí kia rồi để nàng đi ra ngoài chịu chết.

Tính toán hay thật đấy! Tuy trong lòng cực kỳ coi thường ông ta nhưng ngoài mặt nàng vẫn cực kỳ cung kính nói: “Nhi thần linh mệnh, đa tạ phụ hoàng quan tâm! Nhi thần...”

Nàng còn chưa nói xong, Nhiếp chính vương điện hạ đứng bên cạnh đã cười lạnh một tiếng

Hắn đứng nhìn cả nửa ngày trời, biết rõ vấn đề bọn họ nên nói đều đã nói xong nên bước nhanh đến phía trước, ôm Lạc Tử Dạ lên rồi nhìn Lạc Túc Phong: Cô còn có việc, đi trước đây!”

Hắn vừa dứt lời, không đợi Lạc Túc Phong đáp lại đã đi ngay5lập tức

Lúc này, mắt Lạc Tử Dạ như mù luôn

Lúc trước nàng làm màu cả buổi nhưng lại bị tên này dùng một câu phá hư hết, đến lúc này hắn còn trực tiếp bế nàng đi nữa chứ! Hắn lợi hại, ngang ngược đấy, nhưng mặt mũi của nàng biết đặt ở đâu đây? Hình tượng tổng công đệ nhất thiên hạ của nàng, nàng..

khóc muốn mù mắt luôn! Lạc Tử Dạ mang tâm trạng phiền muộn gầm lên: “Phượng Vô Trù, tốt nhất là người lập tức thả ông đây xuống! Đầu tiên, ngươi nói hươu nói vượn, bôi nhọ thanh danh của ông đây! Sau đó, ở trước mặt mọi người mà người lại bế ông đây lên, ảnh hưởng đến4thể diện của ông đây, ngươi thật sự là không bằng cầm thú, thần kinh, không thể nói lý, thật sự quá đáng! Gia muốn...”

Nàng vừa nói đến đây, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt ma quỷ dán chặt vào nàng

Ánh mắt kia cao cao tại thượng, mang theo sự ngạo mạn trước sau như một, lại còn có mấy phần cảnh cáo

Hàng lông mày rậm nhíu lại cho thấy sự bất mãn của hắn đối với việc nàng làm ầm lên nãy giờ

Giọng nói trầm thấp ma mị mang theo cảm giác áp bách nặng nề đè ép nàng

Hắn hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Lạc Tử Dạ cứng đờ.

Do lúc nãy nàng cọ cọ hắn vài cái, thế nên trong mắt hắn9hiện lên sự nguy hiểm cùng với dục vọng chưa hoàn toàn biến mất

Đặc biệt là ngay thời điểm nàng nổi giận, dường như ngọn lửa ham muốn trong con người của hắn càng bùng cháy dữ dội hơn.

Chuyện này khiến
nàng phải nuốt một ngụm nước miếng

Nàng biết rõ nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ là không có chuyện gì hay! Nếu hắn nổi lên thú tính, nàng lại đánh không lại thì hết vui rồi! Vì vậy, nàng rất thức thời mà nói: “Gia muốn vui vẻ là được!”

Sau khi nói xong, nàng chỉ cảm thấy mình chẳng có một chút phong độ nào cả

Quả thực muốn khóc mà!

Nghe nàng nói vậy, hắn cười lạnh một tiếng tỏ vẻ hài lòng, sau đó bế nàng đi tới lều của hắn

Những người khác đứng ở tại chỗ trố mắt nhìn nhau

Các cô nương mặt xám như tro, Doanh Tần cũng cực kỳ không vui...

***

Tại lều của Phượng Vô Trù.

Cửa ra vào đều được đội hộ vệ Vương Kỵ bao vây lại, thế nên người ở bên ngoài chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần

Doanh Tẩn nhìn chằm chằm bên trong một hồi, khi nghĩ đến chuyện hôm nay Tiểu Dạ Nhi không được thoải mái nên Phượng Vô Trù sẽ không làm gì nàng, lúc này hắn mới nhịn được xúc động muốn xông vào.

Sau khi tiến vào trong lều, Phượng Vô Trù định ném thẳng nàng lên giường nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, động tác cũng nhẹ nhàng hơn một chút

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường

Sau đó, hắn lập tức hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng nói vẫn lạnh lùng trầm thấp như trước, mang theo lực áp bách tự nhiên, thế nhưng lúc này lại rất dịu dàng

Có điều, Lạc Tử Dạ lại cực kỳ bất mãn

Hôm nay nàng không chỉ bị người ta đoạt mất cơ hội làm màu mà địa vị tổng công cũng biến thành tổng thụ, cuộc sống đúng thật là quá u ám! Thế nên nàng không hề muốn nói chuyện với Phượng Vô Trù

Nàng quay đầu kéo chăn ra và chui vào trong Sau đó nàng nằm lỳ ở trên giường, bả vai run run lên.

Nàng khóc nức nở, nghẹn ngào nói giống như cực kỳ đau lòng: “Phượng Vô Trù, người đi đi! Ngươi đi đi! Gia không bao giờ chơi với người nữa

Không phải là những lúc làm màu, mọi người nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm ư? Một mình ngươi làm màu, không cho gia thơm lây thì thôi đi, lại còn đoạt cơ hội làm màu của gia nữa! Gia làm màu một lần dễ dàng lắm sao? Hiện tại gia bị người làm mất hết mặt mũi rồi này! Ngươi đi đi! Sớm biết người thích làm màu như vậy, gia nhất định đánh chết ngươi!”

Khóe miệng Nhiếp chính vương điện hạ giật giật, trong mắt hắn hiện lên sự phẫn nộ bởi vì nàng tuyên bố muốn đánh chết hắn

Nhưng chỉ sau một khắc, hắn đã đè nén lửa giận đó xuống, dù rằng rất khó khăn

Đôi mắt ma quỷ của hắn lướt qua người nàng, khi nhìn thấy nàng thương tâm như vậy thì hàng lông mày rậm nhíu chặt lại

Hắn với tay định giật chăn của nàng ra rồi nhẫn nại giải thích: “Lạc Tử Dạ! Cô cũng không nghĩ tới vấn đề làm..

làm màu gì đó, khi đó chẳng qua là...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện