Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chuyện gì cô cũng nghe ngươi (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

9hế nhưng tóc mái ở trước trận nàng ta đã bị người khác kéo đứt mấy lọn, đúng vậy, là mấy lọn chứ không phải mấy sợi

Vì vậy nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng ta có phần hài hước

Trên mặt còn có vết thâm tím, không cần nhìn kỹ cũng biết là bị người ta đánh.

Trên má phải còn có một dấu tay, chưa hoàn toàn hết sưng

Tuy Lạc Tử Dạ nàng đã tát Võ Lưu Nguyệt rất nhiều lần, nhưng nàng có thể chắc chắn vết sưng chưa tan hết này không phải do nàng làm

Dù rằng lúc nãy, Đạm Đài Dục Đường đã tát thẳng vào mặt của Võ Lưu Nguyệt nhưng chắc chắn không thể nặng đến mức đó.

Nhưng nàng cũng không hỏi điều này mà chỉ vờ như quan tâm Võ Lưu Nguyệt: “Ồ? Chuyện bản Thái tử có định3chạy hay không thì không phiền Tam công chúa Long Chiều quan tâm! Nhưng bản Thái tử cảm thấy có một chuyện kỳ lạ và khó hiểu hơn là, Tam công chúa Long Chiêu, ngươi cũng được xem là công chúa một nước, mặt bị người ta đánh thành như vậy mà ngươi không thấy xấu hổ sao?” Lời nàng vừa nói chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Võ Lưu Nguyệt trước mặt mọi người.

Vì vậy không ít người đã nhìn về phía này, nghiêm túc quan sát Võ Lưu Nguyệt

Hiện tại, nàng ta quả thật vô cùng chật vật, hoàn toàn không giống công chúa một nước

Nếu không phải vì trên người nàng ta còn đang mặc trang phục lộng lẫy thì thật chẳng khác gì một tên ăn mày!

Võ Lưu Nguyệt vô cùng tức giận, đang định lên tiếng thì Võ Hạ0Dương chợt hừ khẽ một tiếng, tiếng hừ này rất nhỏ

Hơn nữa, sau tiếng hừ này hắn cũng không nhìn Lạc Tử Dạ, càng không nhìn Võ Lưu Nguyệt, giống như là hắn chỉ tự nhiên hừ một tiếng thôi

Nhưng Võ Lưu Nguyệt đã phản ứng lại ngay lập tức, trong đôi mắt giống như đang sợ hãi.

Vì nàng ta hiểu rất rõ tiếng hừ này của Võ Hạ Dương là đang cảnh cáo mình.

Lúc trước bọn họ cũng đã bàn bạc xong, phải nhân cơ hội này diệt trừ Lạc Tử Dạ! Nhưng khi đó, Võ Hạng Dương cũng đã cảnh cáo Võ Lưu Nguyệt, không thể hành
động tùy tiện nữa.

Lần này, Võ Lưu Nguyệt không nói nữa

Nhưng nhìn hành động hiện tại của hai huynh muội này, Lạc Tử Dạ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ lại đang tính5toán điều gì đó

Điều này khiến nàng càng thêm cảnh giác, mà lúc này Võ Lưu Nguyệt cũng chỉ liếc Lạc Tử Dạ một cái, trong mắt mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác

Giống như nàng ta rất mong chờ sẽ nhanh chóng nhìn thấy nàng gặp xui xẻo.

Lạc Tử Dạ nhìn nàng ta, không nói gì, cũng không tiếp tục đối phó với nàng ta mà khẽ vươn người một cái, nói tiếp: “Đúng rồi, bản Thái tử muốn chạy đấy! Ai cũng nói có nhiều người yêu thích là một chuyện hạnh phúc, vậy mà bản Thái tử lại cảm thấy chuyện này trở nên vô cùng buồn cười

Trong lòng ta cũng mệt mỏi, nếu cả hai đều là những người có võ công cao cường, không thể trêu chọc thì bản Thái tử ra ngoài tìm thú vui khác!”

Nàng4vừa nói xong thì cười lạnh rồi bước ra ngoài

Hai người đang đánh nhau bên kia cũng đột nhiên dừng lại

Nhiếp chính vương điện hạ liếc Lạc Tử Dạ rồi nhìn thoáng qua Doanh Tần

Thật sự hắn rất muốn diệt trừ Doanh Tần trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa suy nghĩ này ngày càng mãnh liệt

Nhưng mà hắn lại cảm thấy rất rõ rằng Lạc Tử Dạ đang tức giận.

Hơn nữa, có vẻ nàng đã thật sự nổi giận, không giống như sự tức giận thường ngày

Doanh Tân cũng nhận ra điều này

Hắn càng tin chắc nếu bọn họ còn tiếp tục đánh nhau ở đây, rất có thể Tiểu Dạ Nhi sẽ chạy ra ngoài vui đùa với vài mỹ nam khác, để người khác làm ngư ông đắc lợi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện