Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Không muốn buông tay (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay phải nàng cầm quạt, gõ vài cái vào lòng bàn tay trái.

Nàng mở miệng hỏi: “Gia có thể hỏi một câu không? Hôm nay ngươi không tính kế ta, hai chữ hôm nay nghĩa là hôm nay người không tính kế nhưng sau này thì chưa biết chừng, hay là hôm nay ngươi không tính kế gì đó, một ngày nào đó lại muốn tìm gia đòi lại cả vốn lẫn lời?” Lạc Tử Dạ cảm thấy nếu như là về trước, như vậy thì không phải vấn đề gì, hơn nữa coi như là mình bớt được một phiền toái

Nhưng nếu là về sau, vấn đề cũng rất lớn.

Mà sau khi nàng hỏi câu này, Hiến Thương Mặc Trần lại cười, bàn tay3đặt trong tay áo vẫn chưa lấy ra

Hắn vẫn dùng thái độ ung dung mà thong dong, khẽ mỉm cười nói: “Lạc Tử Dạ, hẳn ngươi cũng biết mấy trò tính kể này chỉ có thể dựa vào cơ duyên

Cho tới bây giờ đều không có thứ gọi là cả vốn lẫn lời!”

Lạc Tử Dạ nghe thấy lời này, ngược lại không cho là đúng, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.

Bởi vì mỗi lần nàng tính kể bọn họ luôn đòi nợ cả vốn lẫn lời.

Dường như có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì, Hiến Thương Mặc Trần lại khẽ cười một tiếng, ôn tồn cười nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi và ta khác nhau

Ta tính toán chỉ là vì mưu đồ,0trong lòng ta không có thù riêng, sẽ không vì tức giận mà liều lĩnh đòi nợ

Mà người tính toán thường là tiến hành tự vệ và phản kích sau khi đối mặt với người khác tấn công mình

Điểm xuất phát đã không giống nhau thì tự nhiên kết quả cuối cùng cũng không giống.”

Hắn nói như thế, Lạc Tử Dạ cũng coi như đã hiểu được.

Tính toán của Hiến Thương Mặc Trần hoàn toàn chỉ vì quyền mưu và đại cuộc, cho nên hắn có đầy đủ kiên nhẫn để chờ tới thời cơ tốt nhất, đạt được hiệu quả tốt nhất

Vậy nên trong mắt hắn cũng không tồn tại món nợ hôm nay không tính kế nàng thì sau này còn nhớ lại5rồi đòi cả vốn lẫn lời.

Không tính kế, vậy thì bớt đi một mưu tính.

Lần sau có cơ hội khác sẽ lại ra tay thôi

Nàng ôm quyền thi lễ tương đối khách khí: “Nếu đã thể thì cảm
ơn Phong vương điện hạ! Nhân tình này, bản Thái tử nhận!”

Hôm nay nhất định là một ngày không yên ổn, bớt đi được một người tìm mình gây phiền toái đương nhiên là tốt nhất.

Sau khi nói xong, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa phóng như bay về phía bọn họ

Lúc này Lạc Tử Dạ đang đứng giữa đường, trong phạm vi công kích của xe ngựa

Gần như không phải suy nghĩ, Hiến Thương Mặc Trần bỗng nhiên đưa tay, kéo Lạc Tử Dạ từ giữa4đường qua một bên.

Lạc Tử Dạ không kịp quan sát nên bị hắn kéo một cái như vậy

Trước giờ hắn luôn tao nhã lịch sự, vậy mà lực kéo lại rất lớn khiến chân nàng lảo đảo một cái, trực tiếp đụng phải ngực hắn! Mũi đập thẳng vào ngực hắn.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là, vốn nhìn thể trạng Hiền Thương Mặc Trần dù rất tốt nhưng bình thường lúc nào cũng là dáng vẻ ôn hòa ung dung như tranh vẽ, khiến người ta cảm thấy người này hẳn là một người nho nhã yếu ớt, thậm chí bình thường còn hơi xem nhẹ cảnh tượng một lần nọ hắn giao chiến cùng Long Ngạo Địch và Minh Dận Thanh ở quốc9tự

Thế nhưng độ cứng của khuôn ngực này tuyệt đối chính là cơ bắp.

Đúng vậy, Lạc Tử Dạ là sắc nữ thâm niên, vấn đề đầu tiên nghĩ tới lúc này vĩnh viễn chỉ có thứ này mà thôi

Nàng mỉm cười thô bỉ, lập tức đứng vững

Mà lúc này, xe ngựa sau lưng đã chạy qua phía sau nàng

Nàng hơi lúng túng rời khỏi ngực hắn, liếc xe ngựa kia một cái rồi mở miệng nói: “Thật ra thì bản Thái tử có thể tránh được!” “Ta biết.” Hắn hờ hững trả lời, nhẹ nhàng như gió

Nhưng hắn nói ra câu này, bản thân hắn lại rơi vào lúng túng khôn cùng

Nếu biết y có thể tránh được, vậy tại sao không nhịn được mà bỗng nhiên đưa tay kéo y lại?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện