Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Hắn không ở đ y nhưng chẳng phải còn có ta sao (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Vô Trù cao hơn một mét chín sáu, Doanh Tần và Hiến Thương Mặc Trần đều cao hơn một mét tám lăm, Long Ngạo Địch thấp hơn hai người bọn họ khoảng một centimet

Tuy nhiên, bởi vì cả người Long Ngạo Địch đều toát ra khí thế sát phạt và kiên cường của người đàn ông trên chiến trường, hơn nữa dáng người cũng rất là rắn rỏi nên thoạt nhìn sẽ không khiến người ta cảm thấy việc hắn thấp hơn Doanh Tần một centimet là vấn đề to tát gì.

Còn hai người Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh...

Lạc Tử Dạ thử phân tích một chút, có lẽ giữa tình bạn giữa người với người và chiều cao của bọn họ3cũng có mối liên quan nhất định nào đó

Ví dụ như Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương, lúc này hai người bọn họ đang cấu kết với nhau định tính kế mình, mà chiều cao của hai người này xấp xỉ nhau, khoảng một mét tám một.

Vì thế cho nên, người thấp nhất trong dàn trai đẹp này còn cao hơn nàng khoảng năm centimet đó! Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy buồn bực, hơn nữa tận sâu trong đáy lòng còn bắt đầu giận dỗi

Nàng là đứa lùn nhất trong cả đám người, vậy thì lúc mọi người cùng nhau ra ngoài, nàng muốn một mình làm màu cũng mất hết khí thế!

Bởi0vì Lạc Tử Dạ cực kỳ buồn bực nên sắc mặt rất khó coi

Nàng bực bội nghiêng đầu nhìn về phía người vừa mới gào thét muốn bắt mình, thuận miệng hỏi: “Tại sao người phải bắt ông đây?”

Sau khi hỏi xong, nàng thấy đối phương có dẫn theo người ở phía sau, lại còn bày ra dáng vẻ ta đây là người của quan phủ

Vì vậy nàng lập tức hiểu ngay

Hẳn là chuyện nàng giết người, đánh người trên đường đã bị người ta tố cáo lên quan phủ

Cho nên người của quan phủ mới đến bắt nàng

Mặc dù chế độ hệ thống quan lại của đại mạc không bằng Trung Nguyên, nhưng cũng có người giữ gìn an ninh trật tự, người5của quan phủ tới can thiệp vào chuyện này cũng không có gì lạ

Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, người nọ lập tức quát to: “To gan! Trước mặt bản quan mà người lại dám tự xưng ông đây”! Ai cho ngươi lá gan này? Trước là hành hung giết người, sau lại coi thường bản quan


Ta thấy người thật sự chán sống rồi!”

Hiện giờ nước Nhung sắp quy thuận Thiên Diệu, hơn nữa người bị Lạc Tử Dạ đánh và người bị nàng giết đều không phải người Nhung mà là người Trung Nguyên

Vì vậy, lúc này nàng thật sự cảm thấy mình không cần phải khai báo bất kỳ điều gì với người trước mặt này.

Mà nhìn dáng vẻ túm lấy không4buông này của hắn, chắc là hắn không biết thân phận của mình.

Lạc Tử Dạ đang định lên tiếng thì cách đó không xa có một người hối hả chạy tới

Sau khi tới nơi, hắn nói thầm gì đó vào tai Diễm Liệt

Diêm Liệt nghe xong, vẻ mặt chợt cứng đờ

Hắn ngước mắt nhìn lên sân, sau đó lập tức cúi người, một chân quỳ xuống, mở miệng bẩm báo với Phượng Vô Trù

Hắn nói: “Vương! Có một vị khách tới thăm, bệ hạ phái người mới ngài lập tức trở về!” Mời hắn lập tức trở về? Phượng Vô Trù nghiêng đầu nhìn sang Diêm Liệt

Ánh mắt kia vẫn uy nghiêm, bá đạo, lạnh lùng và cao cao tại thượng như mọi khi

Trong9đôi mắt ma quỷ lộ ra vài phần khinh thường

Hắn hỏi: “Tìm Cô trở về ư? Người tới là ai?” Đúng là rất hiếm người có thể khiến hắn trở về

Hắn vừa hỏi xong, ánh mắt của những người khác đều nhìn sang

Nhất là người muốn tới bắt Lạc Tử Dạ

Lúc này hắn nghe cách xưng hô của Diêm Liệt và cách tự xưng của Phượng Vô Trù, rồi lại nhìn thân hình cao lớn của đối phương..

Rất ít người cao trên một mét chín sáu, nhưng ở đại mạc bọn họ không phải là không có người cao như vậy

Nhưng đối phương mặc trang phục màu đen, tay cầm sáo ngọc đen, cộng thêm cách gọi của đám thuộc hạ này cùng với cách tự xưng của hắn và cả khí thể toàn thân khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nữa..

Lẽ nào người này chính là...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện