Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Ồn ào tranh luận sáu nghìn canh (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói thật lòng, từ trước tới giờ nàng chưa giao đấu chính diện với Long Ngao Địch được mấy lần, hầu như hai người cứ chạm mặt là châm chọc lẫn nhau, mà chủ yếu là cảnh cáo nhau

Long Ngạo Địch cũng đã từng tính kể nàng, nhưng hầu như hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền hoặc ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy người khác hãm hại nàng mà thôi! Lần duy nhất hai người giao đấu chính diện là vào cái đếm đối phương định giết nàng nhưng may là có Hiên Thương Mặc Trần ngăn cản giúp nàng

Vì vậy nàng không hiểu rõ cách đánh của đối phương.

Cho nên nàng thật sự không chắc trận ám sát ngày hôm nay và cả những người áo đen ào ào kéo tới này có liên quan đến Long Ngạo Địch hay không! Mà lúc này, Võ3Hạng Dương cũng chậm rãi lên tiếng, giọng nói đầy lạnh lùng và châm chọc: “Bản điện hạ cũng rất tò mò đấy! Cứ cho là tất cả những người này đều là người của chúng ta đi, nhưng dù Thái tử có thủ đoạn bằng trời thì một mình ngươi cũng không thể bắt cả ba chúng ta đâu nhỉ?” Dù sao hắn, Minh Dận Thanh và Long Ngạo Địch đều thuộc hàng cao thủ

Có lẽ trên đời này, ngoài Phượng Vô Trù và Võ Tu Hoàng ra, không ai có bản lĩnh thốt ra những lời hung hãn như vậy!

Thế nhưng hắn vừa nói xong, đôi mỏng mỏng của Doanh Tần khẽ cong lên một độ cong mề hoặc

Hắn nhướng mày, nói: “Tiểu Dạ Nhi đừng lo, vi phu có thể giúp người giữ chân hai người!” Về phần Long Ngạo Địch, đúng là0hắn ta rất mạnh đấy, nhưng Doanh Tần tin chắc đối phương không dám dùng Huyết Nguyệt Phệ giữa ban ngày ban mặt ngay trước mặt Võ Hạng Dương, Minh Dận Thanh và Hiến Thương Mặc Trần

Hắn chưa công khai việc Long Ngạo Địch dùng Huyết Nguyệt Phệ khi giao đấu với mình để cho mọi người nghi ngờ thân phận của hắn ta chính là vì mục đích kiềm chế hắn ta vào lúc này

Mà Long Ngạo Địch lúc này không thể dùng Huyết Nguyệt Phệ thì cũng sẽ không làm nên sóng gió gì! Quả nhiên, Doanh Tần vừa dứt lời, cặp mắt màu đỏ máu của Long Ngạo Địch hơi híp lại

Hắn liếc mắt nhìn Doanh Tần,
nhưng cũng chỉ cười lạnh chứ không nói gì

Bàn tay hắn đột nhiên siết chặt

Đối với hắn, có thể nói Doanh Tần là một mối phiền5phức không thể không diệt trừ! Chỉ có điều, muốn giết đối phương không phải là chuyện đơn giản

Doanh Tần nói vậy, sắc mặt Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương cũng lập tức cứng đờ

Hai người vội nhìn sang Hiến Thương Mặc Trần

Có lẽ lúc này, thái độ của Hiến Thương Mặc Trần sẽ quyết định chiều hướng cuộc chiến

Sau đó, vẻ mặt Lạc Tử Dạ cũng như cười như không mà nhìn sang Hiến Thương Mặc Trần!

Thấy ánh mắt mọi người đều dùng trên người mình, Hiến Thương Mặc Trần khẽ mỉm cười, đưa tay sờ mũi rồi nói: “Bản vương còn có việc quan trọng phải xử lý nên xin phép về trước! Bản vương sẽ không nhúng tay vào chuyện hôm nay!”

Đáp án này không nằm ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ

Hiến Thương Mặc Trần đồng ý không hại nàng đã4là sự nhượng bộ rất lớn rồi

Nếu hiện tại nàng vẫn còn mong chờ hắn giúp nàng thì chẳng khác nào đang mơ mộng hão huyền

Lúc này hắn định rời thì cũng nằm trong dự đoán của nàng.

Đám người Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh chợt sửng sốt

Trong lòng bọn họ như có một con dã thú đang gầm rú, rất muốn hỏi Hiên Thương Mặc Trần một câu: ngươi không định ra tay, vậy người chạy tới đây làm cái quái gì?!

Chẳng phải là lúc này mọi người đều muốn bắt Lạc Tử Dạ rồi tra hỏi chuyện súng ống, sau đó giết người diệt khẩu hay sao? Bọn họ không tin Hiên Thương Mặc Trần không có ý định này! Thế mà bây giờ thiên la địa võng đã bày xong, hắn ta lại đột nhiên nói bận!

Thôi được rồi, trước đó bọn9họ chưa từng bàn bạc với Hiên Thương Mặc Trần, mà đối phương cũng chưa từng đồng ý nhất định sẽ tham gia vụ này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện