Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Tiểu cẩn thận mà các ngươi mong đợi đã l u tới rồi (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt vốn trắng bệch của Võ Lưu Nguyệt lại càng thêm khó coi

Diêm Liệt lại lập tức đưa mắt nhìn sang những binh lính đứng sau lưng Võ Lưu Nguyệt

Võ Lưu Nguyệt và Võ Hạng Dương là khách được mời tới, tuy là có thần binh nhưng chắc chắn không nhiều tới mức độ như trước mắt, nhất là trên người những kẻ này lại mặc quần áo của quân đội Thiên Diệu

Người dẫn quân, lại còn là Quách Thiếu Bằng nữa chứ

Lúc này sắc mặt Quách Thiếu Bằng cũng trắng bệch

Mặc dù hắn ta phụng lệnh Tướng quân tới giúp Võ Lưu Nguyệt, nhưng Tướng quân cũng cảnh cáo hắn ta phải có chừng mực, không được khiến bọn họ chọc3phải rắc rối

Nhưng lúc nãy vừa thấy những người này hắn ta đã nghĩ đến chuyện bắn chết họ để dạy cho Lạc Tử Dạ một bài học, xả cơn giận trong lòng!

Vì vậy hắn ta trực tiếp nghe lời của Võ Lưu Nguyệt, bắn tên

Giờ thì hay rồi, trên đất toàn là mũi tên do bọn họ bắn ra, lúc này muốn nói bọn họ không động binh cũng không thể Diêm Liệt liếc hắn ta một cái, cười lạnh nói: “Sao, Long tướng quân cũng không chịu cô đơn, định nhảy chung vào vũng nước đục này?”

“Diêm Liệt đại nhân, chúng ta chỉ là...” Quách Thiếu Bằng lập tức gấp gáp

Mặc dù xưa nay hắn ta không phục Phượng Vô Trù, nhưng thực lực người ta0có thể nghiền ép bọn họ một cách tuyệt đối, nếu bản thân xử lý vấn đề trước mắt không tốt, có lẽ mình và những huynh đệ này thật sự sẽ bị bắn chết!

Bọn họ chết như vậy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm liên lụy đến Tướng quân, vậy thì thành vấn đề lớn rồi! Nghĩ như vậy, hắn ta lập tức quỳ một chân xuống đất, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Võ Lưu Nguyệt: “Khởi bẩm Diêm Liệt đại nhân, chuyện là như vậy, bọn ta vốn chỉ đang đi tuần mà thôi, Công chúa Long Chiều nói có
người muốn gây bất lợi với nàng, kêu cứu mạng

Dù sao nàng cũng là khách quý, vì bảo đảm an toàn của nàng nên5một tướng lập tức tiến tới, chưa thấy rõ là người phương nào đã trực tiếp hạ lệnh cho người bắn tên để đảm bảo an toàn của công chúa! Nhưng mặt tướng hoàn toàn không ngờ tới bọn họ đều là người bên cạnh Thái tử, cho dù mạt tướng gan to bằng trời cũng chắc chắn không dám khiêu khích Nhiếp chính vương điện hạ, xin Diêm Liệt đại nhân minh giám!”

Hắn ta chỉ nói mấy câu đã trực tiếp rút thân khỏi mọi chuyện, mặc dù lời này của hắn ta nghe chẳng đáng tin chút nào, nhưng hắn ta nhất định phải nói như vậy, nghiêm khắc mà nói thì cũng không tìm được ra sơ hở gì!

Diễm Liệt khẽ hừ một tiếng, nói4rất thẳng thừng: “Ngươi cũng thông minh đấy, biết thoát tội như thế nào

Nhưng ngươi cũng phải hiểu, người của phủ Nhiếp chính vương chúng ta cũng không hề ngu

Chẳng qua mục tiêu lần này của ta là Võ Lưu Nguyệt, người đấy hết trách nhiệm lên người nàng ta cũng rất tốt!”

Diễm Liệt nói lời này quá trực tiếp, phiên dịch ra là lần này người mà ta chủ yếu muốn dạy dỗ không phải ngươi, ngươi rất thông minh, biết đẩy trách nhiệm lên người ta chủ yếu muốn dạy dỗ, vậy ta sẽ tha cho ngươi!

Võ Lưu Nguyệt nghe xong mà xanh cả mặt, mở miệng nói: “Quách Thiếu Bằng, ngươi lại...! Diêm Liệt, người định làm gì ta? Ngươi đừng quên, bây giờ phụ9hoàng ta đang ở đây!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện