Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Con gái có cha ruột mắt mù giống như cọng cỏ (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi dùng một chốc, ông bèn quay đầu nhìn người bên cạnh rồi hỏi: “Các ngươi có biết tại sao trẫm không thể ghét nổi thằng nhóc Lạc Tử Dạ chết tiệt kia hay không?” Sau khi ông hỏi như vậy, người nọ giống như bị nghẹn họng, không dám nói gì cả

Ai dám trả lời chứ, chẳng lẽ nói ngài và y đều vô liêm sỉ giống như đúc từ một khuôn ra hay sao? Ngài sẽ ghét bản thân mình sao? Lúc này Bách Lý Cẩn Thần không để ý tới bọn họ mà trực tiếp cầm kiếm lên, định đi ra ngoài

Hơn nữa hắn còn không thèm chào hỏi gì cả mà định bỏ đi thẳng! Võ Tu Hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương, mở miệng nói: “Sao thằng nhóc nhà3ngươi lại đi?” Bách Lý Cẩn Thần đi thẳng tới cửa, không trả lời câu hỏi của ông.

Tay áo rộng như gió, dây thắt lưng màu trắng quấn hờ giống như phong thái của tiên giáng trần

Hắn lạnh nhạt tựa như thần tiên không nhiễm bụi trần, lười trả lời câu hỏi của Võ Tu Hoàng

Khóe miệng Võ Tu Hoàng co lại

Với tư cách là Hoàng đế, lại là một người khá sĩ diện, lúc này ông hỏi như vậy mà người ta lại không để ý tới, thật là...

Dĩ nhiên ông sẽ không hỏi thêm nữa, không tiếp tục dán mặt nóng lên mông lạnh của người ta làm gì.

Vì vậy ông không hỏi lại, chỉ nhìn người nọ bước ra khỏi phòng mình

Câu nói của hắn vọng lại từ đằng xa: “Giúp ngươi cứu người, không1có lần sau.” Ai cũng biết Thần Y môn không dễ dàng ra tay, người đời cũng đều biết tính tình của Bách Lý Cẩn Thần hắn

Hôm nay hắn đã phá lệ vì nể mặt sư phụ Lãnh Tử Hàn, lại không biết tự nhiên mình lại bị người ta chụp cho cái mũ oan uổng là đi chơi gái?

Tất nhiên là cái người tên Lạc Tử Dạ kia không nhằm vào hắn

Hắn không có thù oán gì với đối phương, thế nên người đối phương nhắm tới chính là Võ Tu Hoàng! Có điều, Bách Lý Cẩn Thần khó mà cảm thấy vui vẻ khi tự dưng bị liên lụy như vậy

Sau khi hắn rời đi, Võ Tu Hoàng sờ lên mũi, thuộc hạ của ông lại thì thầm một câu: “Mọi người đều nói công tử3Thần tính tình lạnh nhạt, có thể không nói lời nào thì sẽ không mở miệng,
không coi ai ra gì

Thật sự chính là như vậy, thậm chí ngay cả Bệ hạ ngài...”

Thậm chí ngay cả Bệ hạ ngài mà ngài ấy cũng không coi ra gì!

Hắn vừa nói như thế, Võ Tu Hoàng lại nhướng mày hỏi ngược lại: “Ngươi biết cái gì? Trên đời này thật sự không có mấy ai dám động đến thằng nhóc này! Sợ là trừ Phượng Vô Trù không coi ai ra gì, những người khác đều kiêng dè hắn

Động vào hắn, không cẩn thận sẽ dẫn đến chiến tranh giữa các đại lục

Hơn nữa, hắn còn là đồ tôn của ông đây đó!”

Trong ba đại lục, ở đại lục Hoàng Diệp, Bách Lý Cẩn Thần là con trai độc nhất3của Hoàng đế Nam Nhạc, cũng là nghĩa đệ của Hoàng thái tử Bắc Minh - Quân Kinh Lan và nữ vương Mạc Bắc - Đạm Đài Hoàng, lại còn là đệ tử giáo chủ Ma giáo Lãnh Tử Hàn

ở đại lục BH Nhược, hắn ta được muội muội ruột của Vương gia Sở quốc Sở Trường Phong tay nắm binh quyền theo đuổi, sớm muộn gì cũng trở thành hoàng thân nước Sở! Mà ở đại lục Huyên Ngự của bọn họ, Hiến Thương Mặc Trần là bạn thân của hắn, một Võ thần như ông lại là sự tổ của hắn! Thực lực của bản thân hắn lại càng mạnh mẽ

Hắn không chỉ là thần y mà còn là trang chủ Dạ Mạc sơn trang tung hoành thiên hạ, kiếm thuật đứng đầu thiên hạ, trên9đời này tìm không ra thanh kiếm nào nhanh hơn hẳn

Cho nên thiên hạ tặng cho danh hiệu “Công tử Thần” là vì kính trọng

Địa vị và bản lĩnh như vậy, mấy ai dám động đến hắn?

Khóe miệng hạ nhân kia co lại

Coi như hắn đã hiểu rõ, Bách Lý Cẩn Thần dường như đã có hậu thuẫn rất vững chắc, nhưng mà trong mắt Bệ hạ, hậu thuẫn quan trọng nhất của đối phương chính là hắn là đồ tôn của mình

Bằng không thì ông sẽ không thêm hai chữ “hơn nữa”

Trước giờ, Bệ hạ đúng là..

“tự tin” như vậy

Vì vậy, tên thuộc hạ kia không nói gì cả.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện