Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Người xem con nai ngốc này (phần 2.1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây chính là tự tạo nghiệp đó có biết không? Bốn chữ “tự tìm đường chết” cũng không thể miêu tả được hành vi của hắn lúc này.

Thế nhưng sau khi bị nàng đạp cho một cú, Vương tử Hợp Tề hoàn toàn không hiểu cú đạp này có ý gì

Hắn nhìn Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt khó hiểu: “Thái tử Thiên Diệu, ngài sao vậy? Ngài đại tiểu vương làm gì?”

Hắn vừa dứt lời, đôi mắt ma quỷ của người phía đối diện lập tức lia tới Lạc Tử Dạ

Hắn không nói gì nhưng ánh mắt kia thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng

Lạc Tử Dạ cứng đờ cả người, chợt cảm thấy có một chậu nước lạnh dội ào3ào xuống trán mình.

Sau lưng và da đầu cũng bắt đầu tê dại

Vì vậy nàng không dám nói gì, lại càng không dám làm ra hành động mờ ám nào nữa

Nàng chỉ cảm thấy thằng nhãi Hợp Tề này thật sự quá đần! Lúc này Vương tử Hợp Tề vẫn nhìn nàng, đợi nàng trả lời tại sao đạp hắn

Bây giờ Lạc Tử Dạ nào dám tùy tiện lên tiếng, cho nên nàng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hư không! Mà lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ lại lên tiếng một lần nữa

Hắn trầm giọng nói với Vương tử Hợp Tề, giọng điệu khá nhẹ nhàng hữu nghị: “Còn gì nữa không? Hôm qua hai người1trò chuyện với nhau rất vui vẻ..” Tuy hắn hỏi chuyện người ta đấy, nhưng bởi vì bản thân vốn ngạo mạn thành thói nên ánh mắt hắn chẳng hề nhìn Hợp Tề.

Vương tử Hợp Tề vẫn chưa rõ hiện tại là tình huống gì

Trong lần đầu gặp mặt, thái độ của Phượng Vô Trù đối với hắn thật sự quá khắc nghiệt

Thế nên lúc này thấy đối phương thân thiết như thế, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, thậm chí còn cảm thấy được yêu thương mà lo sợ!

Thật ra không phải hắn muốn ôm bắp đùi(*) Phượng Vô Trù, mà bởi vì người được cả thiên hạ thần phục đang nói chuyện với mình nên hắn bất giác cảm3thấy kính sợ mà thôi! (*) Ôm bắp đùi: dựa dẫm

Vì vậy hắn nói liên tục không ngừng: “Thật ra cũng không có gì đâu

Chúng ta chỉ tán dóc một lát

Sau đó tiểu vương giúp Thái tử điện hạ của quý quốc vài việc mà thôi!” Việc thứ nhất là giúp Lạc Tử Dạ dò la xem tại sao
Phượng Vô Trù muốn bắt nàng

Đương nhiên chuyện này không thể nói ra

Còn việc thứ hai, bởi vì Lạc Tử Dạ cũng không nói là có thể tiết lộ, bởi vậy hắn không nên nhiều lời thì tốt hơn

Vì lẽ đó, hắn chỉ nói là giúp nàng vài việc

Sau đó hắn lại nói tiếp: “Nhưng Thái tử quý quốc lại vô cùng3nghĩa khí! Hôm qua có người bắt nạt tiểu vương, ngài ấy đã giúp tiểu vương xả giận đó! Không chỉ có vậy, ngài ấy còn nói với tiểu vương là không nên tha thứ cho những kẻ hay bắt nạt mình

Tiểu vương vô cùng cảm động! Có thể kết giao với người như Thái tử điện hạ là may mắn của tiểu vương!” Đây đều là những lời thật lòng của Vương tử Hợp Tề.

Lạc Tử Dạ nghe hắn nói vậy, chỉ ước gì mình ngất xỉu luôn

Thằng nhãi này kể lể bọn họ trò chuyện vui vẻ cũng được thôi, nhưng nàng thật sự không hiểu nổi hắn còn kể mấy chuyện này làm cái quái gì!

Trong khi đó,9Phượng Vô Trù nghe xong liền gật đầu

Lúc này, đôi mắt ma quỷ trời sinh ngạo mạn, tự cao tự đại kia mới thật sự nhìn tới vương tử Hợp Tề! Hắn bất ngờ hỏi: “Vương tử Hợp Tề, người thân là Vương tử nước Nhung nhưng lại uất ức suốt bao nhiêu năm nay

Không biết người nghĩ sao về việc tranh giành vị trí quân chủ của nước Nhung?”

Lúc hỏi câu này, hắn không nói to nhưng cũng không hề kiêng dè những người xung quanh.

Dường như kẻ khác có nghe thấy hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn

Diêm Liệt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì với thực lực của Vương, cho dù bây giờ Vương muốn quân chủ nước Nhung thoái vị, đối phương cũng không dám hé răng nửa lời

Dù sao quân chủ nước Nhung đời trước cũng chết trong tay Vương! Huống hồ, hiện tại Vương chỉ hỏi một vấn đề mà thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện