Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Trái tim bản vương rất khỏe mạnh, không hề cảm thấy đau đớn (2)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3ừ trước tới giờ, không một ai dám xúc phạm vương uy của Nhiếp chính vương điện hạ

Tuy Thái tử có quan hệ tốt với Nhiếp chính vương điện hạ, nhưng y nói như vậy phải chăng chán sống rồi? Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng nói vậy cũng nghiêng đầu nhìn nàng

Ánh mắt kia từ trên cao nhìn xuống, xen lẫn vẻ ngạo mạn bẩm sinh và khí thế nguy hiểm

Hiển nhiên hắn rất không thích Lạc Tử Dạ nói lời này, hơn nữa còn muốn dạy dỗ nàng! Lạc Tử Dạ nhìn ánh mắt này và cả sự nguy hiểm trong đôi mắt ma quỷ ấy của hắn, nàng bèn cười gượng, khẽ sở mũi: “Thật ra điều gia thật sự muốn nói là, rõ ràng gia đi cùng hắn, nhưng tại sao3các ngươi không tiện thể cung nghênh gia luôn?” Mọi người: “.”

Thôi được rồi, là bọn họ sơ suất

Có điều, lúc Nhiếp chính vương điện hạ có mặt, đương nhiên là mọi người sẽ lấy Nhiếp chính vương điện hạ làm đầu

Hơn nữa, trong số những người quỳ xuống còn có cả Quân chủ nước Nhung và các vị vương đại mạc

Lạc Tử Dạ không nhận nổi cái lễ này đâu

“Các ngươi coi thường gia và Phong vương Hiến Thương như thế, các ngươi có biết trong lòng chúng ta đau đớn nhường nào không?” Lạc Tử Dạ nói xong liền ngoảnh đầu nhìn Hiến Thương Mặc Trần.

Hiên Thương Mặc Trần sặc luôn

Thấy ánh mắt những người đang quỳ đều đang phóng tới mình, hắn khẽ mỉm cười lên tiếng: “Không cần để ý đến bản1vương

Thái tử quan tâm bản vương quá mức rồi

Trái tim bản vương rất khỏe mạnh, không hề cảm thấy đau đớn!”

Hắn nói lời này, khóe môi ngậm cười.

Nhưng hắn cảm thấy nụ cười của mình sắp không duy trì được nữa, khóe miệng cứng ngắc hơi mất tự nhiên.

Lạc Tử Dạ chỉ hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn hắn rồi mới quay đầu, nói: “Được rồi, một mình gia đau lòng!” Lần nào cũng vậy, cơ hội làm màu đều thuộc về Phượng Vô
Trù, trong lòng nàng có thể không đau đớn ư?

Mọi người nhìn Phượng Vô Trù, làm như không nhìn thấy nàng.

Nhưng Quân chủ nước Nhung thì ngược lại

Ông ho húng hắng vài tiếng, cổ làm nóng bầu không: “Cũng hoan nghênh Thái tử Thiên Diệu và Phong vương! Ha ha6ha...”

“Ha ha ha..

Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta sơ suất rồi...” Mọi người đồng loạt cười gượng vài tiếng

Đương nhiên là Lạc Tử Dạ biết sự khác nhau giữa hoan nghênh và công nghênh

Nhưng nàng cũng không nói gì, lập tức tươi cười hớn hở, chắp tay nói: “Cảm ơn, cảm ơn!” Hiến Thương Mặc Trần cũng bất đắc dĩ đáp lễ bọn họ

Lúc này trong lòng mọi người đều đang thầm nhắc nhở bản thân rằng, sau này gặp Lạc Tử Dạ, bất kể thế nào cũng phải lên tiếng chào hỏi mới được

Người này rất ưa sĩ diện, nếu không nể mặt y, y sẽ cho bọn họ biết thế nào là nóng nảy, thế nào là mồm mép lợi hại.

“Đứng lên đi!” Nhiếp chính vương điện hạ giương mắt, không nhìn bọn họ4nữa

Bọn họ lập tức đứng lên: “Tạ ơn Nhiếp chính vương điện hạ!”

Lúc này các binh sĩ đang chuyển đá

Lạc Tử Dạ vừa liếc mắt đã thấy Đạm Đài Dục Đường đang ở đây rồi, cả Tiêu Sơ Ảnh cũng đã đến

Cặp mắt đào hoa hơi híp lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì

Nàng nhìn Diệm Liệt: “Ra ngoài có mang theo sạp quý phi và kiệu không? Nhìn dáng vẻ của bọn họ, chắc là còn lâu mới xong

Gia ngủ một giấc trước đã!”

Mọi người: “...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện