Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Có một trái tim giỏi phát hiện sầu khổ thế gian (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3�ng đây chỉ nói là làm huynh đệ, không nói làm đệ đệ ngươi! Nếu người thật sự chấp nhận những lời này vậy kêu ca ca nghe thử coi

Sau này ở đại mạc, ông đây bảo bọc ngươi!”

Hắn nói lời này cực kỳ sảng khoái, nghe như những loại lời thoại mà lão đại xã hội đen hay dùng, chẳng qua không biết lời này có mấy phần thật lòng, mấy phần giả vờ

Lạc Tử Dạ nhún vai một cái, cười nói: “Làm huynh đệ thì được, chứ kêu ca ca thì không có cửa đâu!” Nàng là người cả đời này dốc sức trở thành tổng công, sao có thể tùy tiện gọi người ta là ca ca được, vừa gọi thì tất cả khí thể đều mất hết! “Vậy thì đánh! Người nào thắng người đó3là đại ca! Thế nào?” Hắn bỗng nhiên ghé lại sát mặt Lạc Tử Dạ.

Trong lúc nói chuyện, mùi rượu bay vào cánh mũi nàng, khiến người ta hơi chuếnh choáng

Lạc Tử Dạ nhíu mày, mở miệng nói: “Được! Tới đi!” Nói xong lời này, Lạc Tử Dạ lập tức vén tay áo lên định đánh nhau! Cảnh tượng này nhìn đã thấy mùi thuốc súng nặng nề: Mặc dù tâm tình của hai tên muốn nghiêm túc giao thủ cũng coi như tương đối lạnh nhạt, muốn thử thăm dò bản lĩnh của đối phương, hai bên còn thưởng thức tâm tính khí khái của đối phương, nhưng đám quần chúng vẫy xem lại không thấy vậy!

Bọn họ nhìn chằm chằm nhau mấy giây, cảm thấy lúc này nếu không tìm người tới can ngăn thì có khả1năng sẽ xảy ra chuyện mất!

Lúc này, cuối cùng Hiền Thương Mặc Trần cũng đến.

Xa xa hắn đã thấy Lạc Tử Dạ vén tay áo lên, đứng đối diện với Thân Đồ Diễm

Khóe miệng hơi cong lên, tình huống như vậy cũng không ngoài dự đoán của hắn

Hắn chậm rãi đi tới, nhưng lại có một người vội vội vàng vàng chạy qua
bên này.

Bọn họ sắp đụng vào nhau!

Hắn nhẹ nhàng tránh qua, nhưng cây đàn tranh trong tay người nọ vẫn rơi xuống đất

Đó chính là Tiêu Sơ Ảnh

Nàng vội vàng nhặt cây đàn tranh, ngẩng đầu lên định nói xin lỗi, nhưng nhìn thấy gương mặt của Hiến Thương Mặc Trần, nhớ lại mấy ngày trước ở trên đường, đối phương ép mình phải thừa nhận thân phận, nàng đương nhiên không có cảm tình gì6với hắn.

Nàng lạnh mặt nói một câu: “Xin lỗi!”

Nói xong, nàng ôm đàn tranh né người qua.

Hiến Thương Mặc Trần hơi nhếch môi, cũng không nói gì

Nhưng Mặc Tử Uyên sau lưng hắn lại nói một câu: “Chủ nhân, cô nương này thật không hiểu lễ nghĩa!”

Nào có ai lạnh mặt nói xin lỗi, hơn nữa nói chuyện còn cụt lủn như vậy, không có chút xíu áy náy và thành ý nào

Hiển Thương Mặc Trần nghe xong lại cười: “Đã bao giờ người thấy người bên cạnh Lạc Tử Dạ biết lễ nghĩa chưa?” Mặc Tử Uyên nghẹn họng, nhìn Lạc Tử Dạ cách đó không xa, nói: “Lạc Tử Dạ quả nhiên hai người không ít..” Một cô gái tốt như vậy..

Dù gì Tiểu Sơ ảnh cũng là quận chúa của vương triều Mặc thị, nàng trở4nên vô lễ như vậy đều là do lỗi của Lạc Tử Dạ không làm tròn trách nhiệm của một đầu tàu gương mẫu!

Hắn ta nói vậy lại được Hiến Thương Mặc Trần tán đồng.

Hắn khẽ thở dài, nói: “Ngươi nói không sai, đúng thật là Lạc Tử Dạ hại người không ít!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện