Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Gia vẫn còn đôi lời trăng trối (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



7ân Việt nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giành lấy ly rượu còn lại

Thế nhưng tốc độ của hắn sao có thể bì kịp tốc độ của Lạc Tử Dạ? Hai người gần như vươn tay cùng lúc, nhưng khi Mân Việt với tay đến ly rượu trước mặt, Lạc Tử Dạ đã giành lấy ly rượu đó rồi đưa lên môi mình.

“Thái tử! Ngài không thể.” Mắt Mân Việt đỏ au hằn lên đầy tơ máu, ánh mắt hắn nhìn Lạc Tử Dạ giống như đang nhìn kẻ thù.

Lạc Tử Dạ hé môi, Mân Việt cuống quýt vươn tay định ngắn nàng dốc rượu vào miệng! Thế nhưng hắn vẫn chậm một bước

Nếu Lạc Tử Dạ đã quyết tâm muốn uống ly rượu này thì với khả năng của Mân Việt, hiển nhiên hắn không thể ngăn được nàng!

Hẳn3chưa kịp vươn tay thì nàng đã uống cạn ly rượu kia!

Sắc mặt Mân Việt đột nhiên trắng bệch, hắn gần như quên sạch tôn ti mà hét lên: “Thái tử, ngài thật sự quá hoang đường!” Lạc Tử Dạ khẽ nhún vai, nở nụ cười rồi đặt chén rượu trong tay xuống

Cùng lúc đó, nàng cảm thấy dạ dày bắt đầu nóng như thiêu như đốt, nhưng không phải vì rượu quá mạnh nên bỏng dạ dày, mà là dạ dày vừa bỏng rát vừa đau đớn quặn thắt

Nàng cười với Mân Việt: “Xin lỗi vì đã cắt ngang màn làm màu của ngươi! Có điều, gia ở đây thì đến lượt người làm màu đấy à?” Mân Việt bị nàng chọc tức đến mức bật cười

Sắc mặt hắn xanh mét, tức giận mắng: “Thái tử điện hạ, cho1dù trước giờ ngài luôn ưa sĩ diện, nhưng đa sĩ diện cũng phải biết phân biệt nặng nhẹ chứ! Đây là lúc ra vẻ ta đây sao?”

Nàng cứ mở miệng ra là lại làm ra vẻ khiến cho Mân Việt giận đến nỗi mặt mày xanh mét lại


Sau khi trách móc xong, hắn vội vàng bước đến túm lấy cổ tay Lạc Tử Dạ rồi bắt mạch cho nàng, xem xem rốt cuộc nàng uống phải loại độc nào và hắn có thể giải độc hay không

Nhìn qua thì vẻ mặt hắn vẫn khá bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết chẳng qua là hắn đang giả vờ bình tĩnh mà thôi, trong lòng sớm đã hoảng loạn rồi!

Hắn nhất định phải bình tĩnh lại, tĩnh tâm bắt mạch thì mới có cơ hội biết rốt8cuộc Thái tử trúng loại độc nào!

Lạc Tử Dạ thấy hắn tức giận nhưng nàng lại bật cười thành tiếng, kệ hắn bắt mạch cho mình

Lão thái thái chỉ nói là bọn họ phải uống thuốc độc chứ không nói là sau khi uống xong, dù biết rõ có độc cũng không được chữa trị ngay lập tức.

Nàng nhìn lão thái thái bằng ánh mắt sắc bén: “Gia đã uống hết hai ly rượu độc theo ý của lão thái thái rồi! Có phải bây giờ đã đến lúc ngài giữ trọn lời hứa, đưa hoa sen yêu cho chúng ta hay không?”

Lão thái thái im lặng một hồi, nét mặt đanh lại, đồng thời nghiêng mặt về phía Hiên Thương Mặc Trần, dường như nàng đang rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của hắn lúc này

Người hắn yêu9đã uống rượu độc rồi đấy, thế mà hắn lại chẳng có chút phản ứng nào ư? Nàng thầm giật mình, nghi ngờ chuyện này có điểm bất thường

Thế nhưng nhìn sắc mặt dần trắng bệch của Lạc Tử Dạ, nàng chỉ khẽ nhíu mày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện