Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Lạc tử dạ, ngươi có yêu phượng vô trù không? (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



7� nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, hắn lập tức ra chiêu tấn công lão thái thái

Lão thái chợt biến sắc, bởi vì lúc này nàng nghe thấy tiếng mở nút chai

Thì ra Hiên Thương Mặc Trần bấm huyệt nhân trung của Lạc Tử Dạ vài lần nhưng nàng vẫn không có phản ứng nên hắn bèn lấy ra một cái chai sứ rồi đặt ở lỗ mũi nàng cho nàng ngửi.

Lúc này Lạc Tử Dạ - người đã nằm bất động khiến người khác tưởng rằng nàng đã chết - chợt ho vài tiếng.

Khí huyết dâng trào, nàng phun ra một ngụm máu tươi

Lần này máu nàng phun ra là máu đỏ, ngụm khi mắc trong ngực kia hiện đã thông thuận

Hiển nhiên hai người bên kia cũng nghe thấy tiếng ho của nàng

Mân Việt thì vui mừng3khôn xiết, còn lão thái thái lại ngây ngẩn cả người, sau đó nổi giận lôi đình: “Làm sao có thể...làm sao có thể..

Lẽ nào...!” Trong cơn tức giận, nàng muốn xông qua đó đánh nhau nhưng lại bị Mân Việt cản lại

Vì vậy nàng đành xé rách ống tay áo Mân Việt

Khi bàn tay kia chạm vào chỗ lõm trên cánh tay hắn, nàng chợt biến sắc, trong lòng hết sức kinh ngạc

Nàng lùi về sau một bước, cánh môi run rẩy: “Ngươi..

ngươi là...”

Nhân lúc nàng thất thần, Mân Việt lập tức đánh một đòn lên bả vai nàng

Nàng bị đánh trúng, phải lùi về sau một bước

Lạc Tử Dạ mờ mịt tỉnh lại, mắt vẫn còn đang nửa nhắm nửa mở thì đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai hết ý cùng với nụ cười dịu dàng1nho nhã

Nàng thoáng nghẹn họng trong chốc lát: “Ừm...” Nàng chưa chết sao? Hiến Thương Mặc Trần thở phào nhẹ nhõm, ngón tay thon dài như ngọc khẽ lau vết máu bên khóe môi nàng, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Ta đã nói rồi, ngươi sẽ biết ơn ta!”

Lạc Tử Dạ thoáng sửng sốt, sau đó lập tức nhớ ra chuyện Ngọc Lan Khuynh đêm qua

Lúc đó hắn nói rằng Ngọc Lan Khuynh còn có một tác dụng

Hắn không
nói cụ thể nhưng lại bảo là nàng sẽ cảm ơn hẳn

Chẳng lẽ là thứ kia? Nàng chợt im bặt trong nháy mắt, không biết tại sao hắn lại giúp nàng.

Mà lúc này, lão thái thái đã tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ

Nàng nhanh chóng xoay người về phía Lạc Tử Dạ và Hiên Thương Mặc Trần rồi8hét lên đầy tức giận: “Hiến Thương Mặc Trần, đệ..

đệ động vào Ngọc Lan Khuynh đấy à?” Dường như nàng không dám tin Hiên Thương Mặc Trần lại có gan làm chuyện này

Mân Việt cũng ngẩn người trong giây lát, nghiêng đầu nhìn sang Hiến Thương Mặc Trần

Hắn đã từng nghe thiên hạ đồn về Ngọc Lan Khuynh, nghe nói trên thế gian chỉ có duy nhất một đóa, đó là vật báu trần đảo của đảo Thiên Lãng

Người nào được ngửi hương thơm của Ngọc Lan Khuynh thì trong vòng mười hai canh giờ, người đó uống bất kỳ loại độc gì cũng bình yên vô sự

Vì thế cho nên, loài hoa này được đảo Thiên Lãng tôn là vật báu quý giá nhất

Hiên Thương Mặc Trần đỡ Lạc Tử Dạ ngồi dậy ngay ngắn

Hắn không trả lời câu9hỏi của lão thái thái nhưng lại nhìn nàng và nói: “Hoàng tỷ, chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là..

bọn họ đã làm theo quy củ rồi, tỷ đã đưa đồ cho họ rồi thì không có lý nào đòi lại, tỷ hãy đưa bọn họ xuống núi đi

Còn những tội khác, ta sẽ gánh chịu!”

“Đệ” Lão thái thái nổi trận lôi đình, nhưng chợt nhớ ra một vấn đề: “Không đúng! Nếu đệ ôm Ngọc Lan Khuynh đi thì chắc chắn đụng đến cơ quan, ta không thể không biết! Đệ..

Chẳng lẽ để hái rồi?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện