Sau một lúc tham quan, Phi Tuyết cơ bản nắm bắt được những vị trí quan trọng và yêu cầu công việc.
Trao đổi vài thông tin cơ bản, cô biết được người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa tên là Thanh Trân- hiện là một trong bảy quản lý chính của quán Karaoke này.
"Vậy là ổn thoả rồi đó! Bây giờ chị đưa em bộ đồng phục, sau đó em đi theo chị Ngọc Châu đây để chị ấy hướng dẫn em.
Tới đúng giờ làm việc thì chỉ cần mặc đồng phục vào là được.
Cứ yên tâm làm việc nhé! Lương thử việc chị vẫn sẽ gửi em đầy đủ!"
Tiểu Tuyết vẫn còn hơi ngơ ngác, đang định hỏi thêm gì đó thì Thanh Trân đã đi mất hút, cô chỉ đành cúi mặt đi theo Ngọc Châu.
...
Quay trở lại phía Mộ Phong, anh vừa xuống sân bay sau chuyến công tác đột xuất.
"Chủ tịch về sớm hơn dự tính nhỉ? Tôi tưởng phải ngày mai anh mới về." - Ung dung trên chiếc xe êm ái, bác tài xế riêng khẽ hỏi.
"Tôi cũng chẳng khoẻ hơn được bao nhiêu cả.
Cái lão giám đốc Trịnh đó, ba hồi thì tạo việc bên Sing, ba hồi lại tổ chức hội thảo ở Cán Nam.
Mà toàn là những sự kiện tôi không thể không có mặt.
Thật tình! Chả hiểu với tác phong làm việc đó mà cũng leo lên được chức giám đốc sáng tạo."
"Vậy chẳng lẽ công việc vẫn chưa ổn thoả hết sao Chủ Tịch?"
"Hừm! Vẫn còn một đợt nữa.
Mà lão ta cũng bày vẽ, lát nữa còn bắt tôi phải đi uống với lão vài chén.
Mà hẹn ở đâu không hẹn, toàn lựa mấy quan Karaoke, bia ôm không đàng hoàng.
Phải chi lão ta hẹn ở mấy quán trà đạo sang trọng hay mấy quán ăn lịch như Giám Đốc Hoà có phải được hơn không?" - Mộ Phong thở dài ngao ngán, đồng hồ sinh học của anh vẫn trong trạng thái rối loạn.
"Vậy chẳng lẽ anh phải đi tiếp luôn sao? Như vậy tôi thấy không ổn lắm!"
"Đành ráng thêm một chút chứ biết làm sao? Xong đợt này công ty chúng ta sẽ xù với lão luôn.
Lợi nhuận và doanh thu khi hợp tác thì lèo tèo đến ngán ngẩm, mang tiếng Giám Đốc Sáng Tạo mà sản phẩm chỉ đạt mức trung bình, đã thế lão cũng chẳng phải loại người tử tế.
Việc ở công ty không thể lúc nào cũng giao cho anh Trương gánh vác hết được.
Thôi! Bây giờ hai người chúng ta tấp vào quán nào đó ăn trưa lấy sức đã, sau đó về công ty nghỉ ngơi.
Bụng dạ bây giờ để đói meo mà tối nay hốc rượu với lão Trịnh thì chắc tôi quy tiên sớm!"
...
Một giờ rưỡi trưa, Phi Tuyết xin phép nghỉ tay để đi thay quần áo.
Bước vào phòng thay đồ, Phi Tuyết bàng hoàng khi cầm bộ đồng phục trên tay: gọi là áo cũng không đúng, là quần càng không phải, là váy thì quá ngắn, chất liệu vải lại quá mỏng.
Cô đứng chất chân tại chỗ, đang suy nghĩ không biết nên mặc như thế nào cho phải.
"Bây giờ mà mình ra đó đối chấp với chị Trân thì không được lịch sự, dù gì thì mình cũng được họ cho thử việc rồi.
Mà… bỏ dở thì sẽ làm mất mặt chị Hồng Trà.
Làm sao đây! Mặc cái này thà mình lấy khăn tắm trùm quanh người còn kín đáo hơn!"
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Phi Tuyết liền nảy ra một ý tưởng.
"CỘC… CỘC… CỘC…"
"Tiểu Tuyết ơi! Xong chưa em! Đến giờ làm việc rồi!" - Ngọc Châu thấy nhân viên mới vẫn mãi chưa quay lại liền tiến đến phòng thay đồ gõ cửa.
"Em ra liền đây! Em xin lỗi chị!" - cô vội vàng bước ra, Ngọc Châu ngay lập tức há hốc trầm trồ.
Vẫn là bộ đồ đồng phục cũ nhưng Phi Tuyết đã khôn khéo luồn thêm chiếc áo bản thân đang mặc cùng vài chiếc khăn tay mỏng dài, xuất sắc che đậy được những vùng nhạy cảm, vừa tôn dáng nhưng lại vừa kín đáo khó tin.
"Ủa trời! Em đâu có mặc như vậy được! Chị quản lý sẽ trách mắng đó!"
"Em đã đọc quy định cho nhân viên được dán trên cánh tủ phòng tay đồ rồi.
Bộ phận bên mình không cần mặc đồng phục, em nghĩ chị Trân đưa nhầm đồ thôi.
Mà em thấy mặc vậy cũng thoải mái."
"2 Đ ĨA TRÁI CÂY, 2 Đ ĨA ĐỒ CHIÊN, 1 Đ ĨA BÁNH KẸO CHO PHÒNG 207.
XIN NHẮC LẠI: 2 DĨA TRÁI CÂY, 2 DĨA ĐỒ CHIÊN, 1 DĨA BÁNH KẸO CHO PHÒNG 207." - Tiếng loa thông báo bất ngờ vọng đến, đã có khách gọi đồ ăn rồi.
Chẳng thèm cự cãi thêm, cả Dương Phi Tuyết và Ngọc Châu chạy tụt xuống nhà ăn, một người gọt trái cây, một người bày biện đồ ăn ra đ ĩa để nhân viên trực phòng 207 kịp mang lên.
Khách mỗi lúc một đông hơn, Phi Tuyết cứu thế mà luôn tay làm việc đến quên cả giờ giấc.
Thanh Trân sau khi sắp xếp ổn thoả công việc cũng rón rén theo dõi nhân viên mới.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Phi Tuyết, cô ta thấy sốc hơn là giận dữ.
Đây là lần đầu tiên có người dám phá cách khi làm việc ở đây.
Nhưng cô ta không trực tiếp ra mặt mắng chửi ngay.
Nhớ đến lời của Hồng Trà, Thanh Trân chỉ cười nhạt.
Bộ dạng có phần khá xinh đẹp kia chẳng phải sẽ khiến kế hoạch thêm hiệu quả sao? Nghĩ thế, cô ta khẽ ngoắc tay với anh nhân viên gần đó:
"Mấy giờ đoàn khách của giám đốc Trịnh đến vậy!"
"Dạ khoảng 6 giờ chiều! Em nghe nói Giám Đốc Trịnh còn dẫn cả Chủ Tịch Phong của tập đoàn Bạch Phỉ đến nữa đấy ạ!"