"CỘC… CỘC… CỘC…"
Tiếng gõ cửa vang lên nhịp nhàng vang vọng khắp căn phòng ngủ khiến người thiếu nữ ngồi trong chăn dần tỉnh giấc.
Tiếp sau đó, cánh cửa được mở ra với bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước vào.
Mộ Phong tiến từng bước đến chiếc giường trước mặt, Phi Tuyết khi này cũng đã ngồi bật dậy, vẻ mặt tuy còn vương vấn sự thèm ngủ nhưng não bộ đã đủ tỉnh tảo để nhận biết người đang đi đến là chú.
Chẳng biết là do đầu óc còn mụ mị hay vì cặp mắt vẫn còn nhoèn đi vì ghèn mà cô nhận thấy rằng chú Mộ Phong hôm nay bỗng điển trai một cách kỳ lạ.
Phi Tuyết còn cảm tưởng người vừa xuất hiện phải chăng là một vị bạch mã hoàng tử bước ra từ các câu chuyện cổ tích.
Ngay lập tức, Phi Tuyết lắc lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ vừa rồi, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nó thật sai trái trong tình cảnh của cô.
"Cháu sao thế? Đầu cháu nhức ở chỗ nào sao?"
"À dạ! Cháu không sao? Sáng sớm nên đầu óc hơi mơ hồ.
Mà chú có chuyện gì muốn nói với cháu sao ạ?"
Mộ Phong mỉm cười gật đầu, anh nói tiếp:
"Hôm nay chú có chút thời gian vào buổi sáng nên là hai chúng ta đi thắp nhang cho mẹ cháu được chứ!"
Phi Tuyết vừa nghe đến mẹ mình thì lồ ng ngực liền thắt lại đau nhói.
Chỉ thấy cô gật mạnh đầu rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm.
Dùng xong bữa sáng bà Lan Hoa đã chuẩn bị từ trước, Mộ Phong lấy chiếc xe thường ngày anh vẫn dùng để đi làm, chạy thẳng một mạch ra nghĩa trang Hữu Nghiệm.
Mất khoảng một tiếng để đến nơi, Mộ Phong chu đáo đem ra trầm hương, hoa tươi, tiền vàng mã, một bộ bát hương mới toanh, tất cả đều do chính tay anh mua và chọn lựa cẩn thận.
Đứng trước mộ phần lạnh lẽo của mẹ, Phi Tuyết cầm hai cây trầm hương đang toả mùi thơm dịu, kính cẩn:
"Tiểu Tuyết tới thăm mẹ rồi đây! Mẹ ơi! Hôm nay có cả chú Mộ Phong tới nữa.
Cũng đã lâu lắm rồi ba người chúng ta mới có dịp hội ngộ như ngày xưa.
Con vẫn đang sống rất tốt nên mẹ đừng lo lắng cho con nữa ạ." - Vừa nói, giọng cô vừa run lên xúc động, dứt câu thì liền chắp tay vái ba lạy.
Mộ Phong đứng phía sau cũng chỉ biết im lặng dõi theo bóng lưng của Phi Tuyết.
Khung cảnh một nhà ba người vui vẻ ngày nào, giờ đây lại âm dương cách biệt đến chua chát lòng người.
Khẽ chắp tay, mắt nhắm nghiền, anh thành tâm nói khẽ trong đầu:
"Chị! Em tới rồi đây! Em đã quay về rồi đây! Đứa em bất hiểu này cuối cùng cũng có thể đường hoàng gặp chị rồi đây! Em thật tâm xin lỗi chị vì đã không có mặt lúc chị đau ốm, lúc tiểu Tuyết phải chật vật vì tiền nợ và hơn hết là lúc hai mẹ con đang cần đến sự giúp đỡ hơn bao giờ hết.
Tội lỗi tày đình này, đời này kiếp này em sẽ không bao giờ quên.
Mong chị ở nơi chín suối được yên nghỉ và hãy phù hộ cho con bé.
Em xin hứa sẽ bù đắp tất cả cho tiểu Tuyết...”
Đoạn Mộ Phong đốt hết số tiền vàng mã đã mang theo, cùng Phi Tuyết rửa dọn lại mộ phần, trang trí thêm hoa tươi và thay thế cái chậu cũ kĩ cắm nhung nhúc nhang cũ bằng một bộ bát hương mới.
Điều này cũng không trách được Tiểu Phi vì lúc mẹ mất, toàn bộ số tiền bảo hiểm cô đều đổ hết vào tiền tang lễ và xây dựng mộ bia.
Thành ra việc mua một bộ bát hương mới để thắp nhang cho mẹ quả thật quá xa xỉ, cô chỉ đành sử dụng chậu hoa mà mẹ yêu thích nhất để thay thế tạm thời.
Đánh xe rời khỏi khu nghĩa trang, cả Mộ Phong và Phi Tuyết lòng đầy nặng trĩu những cảm xúc tiếc nuối.
Bầu không khí trong xe cũng vì thế mà trùng xuống vài phần, không ai nói với ai một lời nào.
Về được nửa đoạn đường, Mộ Phong mới lên tiếng phá tan bầu không khí:
"Bây giờ chú dẫn cháu đi mua điện thoại mới!"
"Dạ… dạ thôi! Bây giờ thật sự cháu vẫn chưa cần đến.
Tốn kém lắm chú ạ.
Chú đã mua rất nhiều quần áo cho cháu rồi nên là…" - Phi Tuyết giật mình khi nghe đến mua điện thoại mới.
"Cháu chưa cần nhưng cả chú và bác Lan Hoa đều cần.
Nhiều khi chúng ta muốn liên lạc với cháu cũng chẳng được.
Cháu xem qua hai vụ việc vừa rồi đấy, nếu có trong tay công cụ liên lạc chẳng phải đã giúp được cháu rất nhiều sao." - Vừa nhớ lại viễn cảnh ở quán Karaoke, Mộ Phong bất giác nắm siết chặt tay lái.
Ngẫm nghĩ những lời chú nói là hoàn toàn có căn cứ, đắn đo hồi lâu thì cuối cùng Phi Tuyết cũng gật đầu nghe theo Mộ Phong.
"Đây này!" - Mộ Phong đột nhiên đặt lên đùi Phi Tuyết một chiếc hộp giấy cứng màu trắng m*t.
"Dạ cái này là…?" - Cô có chút không hiểu nhưng cũng dần ngờ ngợ ra những gì chú sắp nói.
"Là điện thoại của cháu.
Nhớ phải luôn mang theo bên mình.
Cần chỉnh sửa hay nâng cấp chức năng gì cứ bảo chú.
Với cả chú đã lưu sẵn số điện thoại của chú và bác Lan Hoa rồi, gặp chuyện gì chỉ cần bấm nút gọi là xong hết."
Gáy Tiểu Phi khẽ giật giật như có dòng điện chạy qua,