Hồng Trà đang cuộn tròn trên chiếc giường êm ái.
Chỉ nghĩ đến việc Phi Tuyết đang bị ***** **** làm nhục thôi cũng đã khiến tâm trạng cô ta phấn khích lạ thường, không kìm được mà cười khúc khích đê tiện, trong lòng háo hức đến nỗi không thể ngủ được.
"RENG… RENG… RENG…"
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Hồng Trà giật bắn mình suýt té lộn người xuống nền nhà.
Đúng là những kẻ làm ác luôn có tật giật mình.
Chửi thầm vài tiếng trong bụng, cô ta thao tác trên chiếc điện thoại thông minh, hai chữ ***** **** hiện lên rõ nét.
Nghĩ bụng hắn đã làm xong nhiệm vụ và gọi điện để báo cáo nên Hồng Trà chọn ngay vào nút xanh lá:
"ALO! Sao giờ này lại gọi…"
"MẢ CHA CẢ LÒ NHÀ CÔ! MẸ KIẾP NHÀ NÓ! Cô cố tình chơi thằng ***** **** này đúng không?"
***** **** xổ một tràng chửi th ô tục khiến Hồng Trà không kịp vuốt mặt, cô ta bình tĩnh đáp lời:
"Ban đêm ban hôm, có gì từ từ nói.
Anh làm gì mà chửi đỏng lên âm ĩ vậy hả? Đúng là mấy tên đàn ông đê tiện như anh thì đến cái mỏ vẫn chẳng có điểm nào ưng nổi!"
"MẸ NHÀ NÓ! Cô nói gì kệ cô! Có biết tôi vừa trải qua những chuyện gì không hả? Là cô cố tình thuê người đến đánh tôi phải không?"
"Nãy giờ tên khốn nhà anh cứ vòng vo tam quốc! Có chuyện gì mau nói nhanh để tôi còn đi ngủ."
Thế rồi ***** **** kể lại toàn bộ những việc hắn vừa trải qua cho Hồng Trà nghe.
Mặt cô ta bắt đầu biến sắc, kế hoạch dày công tính toán đã bị phá tan tành chỉ vì một tên đàn ông lạ mặt theo lời kể của ***** ****.
Tuy nhiên qua lời kể của kẻ đầu dây bên kia, dường như Hồng Trà cũng đoán ra được người đàn ông trong câu chuyện đó là ai.
Không thể nào, không lý nào lại xảy ra như vậy được.
Làm sao anh ấy có thể biết chính xác vị trí căn phòng 057 mà lao vào cứu người.
Còn chưa kịp hoàng hồn sau câu chuyện của ***** ****, ở chiếc điện thoại thứ hai chuyên dùng để xử lý công việc và giữ liên hệ với Mộ Phong, có thể nói đây là chiếc điện thoại chứa đựng tất cả những thứ sạch sẽ nhất mà kẻ sở hữu muốn khoe khoang.
Nó bắt đầu rung lên từng hồi chuông gọi đến.
Ba chữ "Anh Mộ Phong" hiện rõ trên màn hình.
Hồng Trà như chết đứng tại chỗ, cô ta vẫn chưa lường trước đến sự tình hiện tại.
Nếu bây giờ bắt máy trả lời, há chẳng phải "lạy ông tôi ở bụi này hay sao?"
"Này cô