Gương mặt của Phi Tuyết từ ngạc nhiên dần chuyển sang méo mó, rồi cuối cùng là trợn mặt trông đến là kinh hãi.
Mãi cho đến lúc chiếc loa nghe lén kia đã tắt ngúm, cô phải lấy tay tát vào mặt của mình một cái thật mạnh.
“Sao… sao có thể?”
Cả cơ thể run lên như cầy sấy, cô cầm lại thiết bị lên tay, bấm vào cái nút khởi động lần nữa, vẫn là cuộc hội thoại đó phát ra rõ ràng hai bên tai.
Đến khi chiếc máy không phát ra tiếng nữa, cơ thể của Tiểu Tuyết như mất hết sức sống mà đổ nhào vào lưng ghế.
Giọng nói trong chiếc máy này đích thực là của Hồng Trà rồi.
Nếu thật là thế thì tại sao chị ta lại làm như vậy?
Cô ôm mặt lắc mạnh đầu như không muốn tin, nhưng não bộ lại phản ứng mạnh mẽ.
Những chi tiết bắt đầu được xâu chuỗi trong suy nghĩ của Dương Phi Tuyết
Mất gần nửa tiếng để định thần, bây giờ yên tĩnh ngồi trong đây suy niệm lại mới thấy: những sự việc từ trước đến nay gặp phải đều xảy ra mỗi khi cô gặp mặt Hồng Trà.
Vậy ra đó không phải là sự trùng hợp, mà có lẽ là do một tay chị ta dàn dựng.
“Sao đến bây giờ mình mới nhận ra được con người thật của chị ta chứ!”
Nội tâm Phi Tuyết như sụp đổ, cú sốc này đối với cô thật khó lòng chấp nhận.
Bản thân Tiểu Tuyết dường như đã xem Hồng Trà như một người chị em tốt, ấy thế mà đoạn ghi âm kia chẳng khác một gáo nước lạnh tát vào mặt cô đầy chua xót.
Khóe mắt cô bỗng thấy cay xè, bỗng dưng muốn khóc.
Nhưng rồi cô lại nhớ đến chú.
Phải rồi! Nếu chú biết chuyện này thì sẽ ra sao đây.
Chẳng phải tâm trạng sẽ còn thất vọng hơn cô gấp ngàn lần hay sao?
Nghĩ vậy Phi Tuyết liền nén lại nước mắt, cô không được khóc, càng không thể để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng thất thần như bây giờ.
Mộ Phong chắc hẳn còn sốc hơn cô gấp nhiều lần, cô liền thầm nhủ bản thân phải tìm cách an ủi chú.
Nghĩ rồi Phi Tuyết phóng nhanh vào nhà, luôn miệng nói với bà Lan Hoa sẽ cho xem ảnh sau, rồi chạy vụt lên lầu.
Đứng trước cửa phòng Mộ Phong, Tiểu Tuyết hít thở sâu lấy bình tĩnh.
Để ý mới nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm chú.
Gõ nhẹ ba tiếng, Mộ Phong rất nhanh đã ra mở cửa.
Vừa thấy Tiểu Tuyết đứng trước phòng, anh thoáng chốc trợn mắt ngạc nhiên rồi trở lại vẻ điềm đạm thường ngày, nhẹ giọng:
“Cháu tìm chú có việc gì không?”
Hai mắt Mộ Phong hiện rõ sự buồn bả, cô cũng chỉ đành giả vờ làm ngơ rồi đáp lời:
“Dạ thật ra là… cháu có chuyện muốn nói với chú!”
Mộ Phong khi này vẫn không lường đến việc Tiểu Tuyết đã phát hiện ra con người thật của Hồng Trà, liền gật đầu đồng ý rồi mời cô vào phòng.
“RENG… RENG… RENG…”
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khi Mộ Phong vừa khép cửa phòng.
Thấy tên