Dương Phi Tuyết sa sầm sắc mặt, cả người bất giác không còn chút sức lực mà chao đảo như sắp té nhào.
Nhưng rất nhanh cô đã sớm trấn tĩnh bản thân, cô gắng che đậy bằng vẻ mặt điềm tĩnh.
Mộ Phong khi này ngoảnh mặt lại thấy Phi Tuyết đứng chết trân tại chỗ với gương mặt đang dần tái đi thì liền gạt phăng tay Hồng Trà mà tiến đến chỗ cô.
Hồng Trà được dịp giật mình thêm một phen nữa, đã tận hai lần Mộ Phong dứt khoát gạt tay cô khỏi anh.
Lần một có thể là vô tình, nhưng nếu đến lần hai cũng cùng một lực mạnh như thế thì dám chắc không giống với Mộ Phong thường ngày.
Mặc dù thế nhưng cô ta vẫn gượng giấu đi nét mặt không vừa ý, nối gót đi theo Mộ Phong.
Thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Dương Phi Tuyết, Mộ Phong luôn miệng hỏi han, đồng thời hướng mắt nhìn theo vị trí mà cô cháu gái vẫn đăm đăm quan sát từ nãy đến giờ.
Tim anh như hẫng một nhịp, cô gái xấu tính kia chẳng phải là Mai Lệ sao? Lý do gì cô ta lại có mặt ở đây?
“Hai người nãy giờ làm gì vậy? Mau vào trong nhanh thôi! Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi! Anh nên nhớ hôm nay anh là nhân vật chính đó.”
Không kịp để Hồng Trà dứt lời, Mộ Phong lên tiếng cắt ngang:
“Cô gái bên đó… là bạn của em sao?”
Nhìn theo cái chỉ tay của Mộ Phong, Hồng Trà xác nhận rồi gật đầu:
“À! Cô ấy là bạn em.
Nói đúng hơn thì là chị em kết nghĩa, cô ấy với em khá hòa hợp trong công việc nên cũng thân với em lắm.
Sẵn dịp sinh nhật của anh nên em có mời cô ấy đến chung vui luôn.”
Câu nói của Hồng Trà khiến tâm can của Mộ Phong và Phi Tuyết ngay lập tức dậy sóng, cơn giận dữ bùng lên dữ dội trong suy nghĩ.
Kẻ xấu không hẹn mà cùng nhau tập hợp đầy đủ tại cùng một nơi và trong cùng một địa điểm.
Đây chắc chắn là sinh nhật đáng nhớ nhất của Mộ Phong rồi.
Thế nhưng cả hai đã sớm tự trấn tĩnh lại cơn giận, bây giờ manh động thì sẽ hỏng hết mọi chuyện.
Kế hoạch đề ra ban đầu lúc này đây đã chẳng còn tác dụng, nhưng tất cả vẫn tạm thời nằm trong sự kiểm soát.
Để tránh sự nghi ngờ của Hồng Trà và sự cảnh giác của Mai Lệ, Tiểu Tuyết liền hành động, thoát khỏi kế hoạch ban đầu, tùy cơ ứng biến.
Phi Tuyết lao nhanh đến trước mặt Mai Lệ, nụ cười hớn hở gặp lại người quen liền được bày ra:
“Là Mai Lệ phải không? Trời ơi! Đúng là cậu rồi! Mình nhớ cậu lắm đấy! Sao khoảng thời gian qua cậu không liên lạc với mình vậy?”
Mai Lệ suýt chút nữa đã đánh rơi ly rượu vang trên tay, một Phi Tuyết bằng sương bằng thịt từ lúc nào đã lù lù đứng trước mặt cô ta.
Cả trang phục lẫn thần sắc đang hiện hữu hoàn toàn khác hẳn với con nhỏ quê mùa, đầu bù tóc rối mà trước đây ả ta từng được dịp trông qua.
Thoát nợ khiến Phi Tuyết thay đổi đáng kể như vậy sao? Mai Lệ càng nghĩ càng thấy không đúng.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước theo kế hoạch thâm sâu của Hồng Trà, nhưng khi đối diện trực tiếp với kẻ mà bản