Nhất Thế Kiêu Hoành

Lần Nữa Giao Thủ.


trước sau

Bạch Lang đứng nơi đó, chuẩn bị thủ thế chiến đấu.

Tần Ngọc nhìn qua một bên, bảo: "Tiểu Lang, con không phải đối thủ của bọn họ, mau lui lại, ở đây có mẫu thân và phụ thân lo!"

Tuy rất tức giận nhưng Bạch Lang vẫn giữ tâm tình ổn định với mẫu thân của mình, sắc giọng của hắn dịu nhẹ trở lại, đáp: "Mẫu thân không cần phải lo, ở đây có một tên từng bại dưới quyền cước của con!"

Người mà Bạch Lang đang ám chỉ, không ai khác chính là Hắc Sư, người từng bị Bạch Lang đánh bại.

Tần Ngọc cùng Bạch Thiên hiểu ý của Bạch Lang, lúc này mới không nói thêm gì.

"Kà kah khạc!" Chỉ thấy bên phía đối diện, Giang lão buông ra một tràn cười cổ quái, nói: "Tiểu tử, mẫu thân ngươi nói rất đúng, ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của bọn ta. . ." Nói đến đó, chợt hắn trỏ ngón cái về phía người bên cạnh - Hắc Sư, nói tiếp: "Ngươi chỉ có thể giao thủ với hắn!"

"Hắn xứng cho ta giao thủ ư?!" Ngạo khí từ việc chiến thắng Hắc Sư cộng thêm nộ khí đang bừng bừng trong lòng khiến Bạch Lang trở nên tự phụ.

"Tôm tép!" Hắc Sư bình tĩnh đứng đó, nghe thấy câu nói đầy ngạo khí của Bạch Lang, khinh bỉ một tiếng.

Giang lão nhìn qua Hắc Sư, nói: "Cho ngươi giao thủ với hắn, không làm giảm thanh danh Hùng Ưng Kiêu Tử của ngươi chứ?" Lão như biết trước đáp án nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

Nghe Giang lão nói như vậy, có lẽ Hắc Sư trên giang hồ cũng có mấy phần tiếng tăm.

Hắc Sư cười lạnh đáp: "Tất nhiên sẽ làm giảm thanh danh của ta rồi, bất quá chơi đùa với con mồi một chút cũng khá vui!"

"Vậy thì xông lên đi!" Giang lão còn chưa dứt câu, thân ảnh của Hắc Sư đã nhanh chóng lướt đến Bạch Lang.

"Tiểu Lang!" Bạch Thiên cùng Tần Ngọc rất lo cho con trai của mình. Nhưng Giang lão và Hồng Nhi đã lướt đến chỗ Bạch Thiên và Tần Ngọc, Trường Giang Lão Quái giao thủ với Bạch Thiên, Hồng Nhi Ma Nương giao thủ với Tần Ngọc, Hùng Ưng Kiêu Tử đối chiêu với Bạch Lang, thế cục bố trí rõ ràng.

"Mong Bạch gia chủ chỉ giáo!"

"Mong Bạch phu nhân chỉ giáo!"

Hai vợ chồng Giang lão lên tiếng.

Bạch Thiên cùng Tần Ngọc chỉ đành tin tưởng vào con trai của mình, dù gì hắn cũng từng đánh bại Hắc Sư, loại bỏ tạp niệm trong lòng, hai bọn họ tập trung hoàn toàn vào đối thủ, chuẩn bị nghênh địch.

Ở bên này, Hắc Sư đã lao đến, một quyền oanh kích thẳng vào huyệt Ưng Song ở ngực đối phương, hiển nhiên ra tay không có bất kì lưu thủ.


Nhưng một quyền kia đang lao đến, đã bị bàn tay của đối phương tóm chặt, Bạch Lang lạnh lùng nói: "Ngươi tựa hồ không có bất kì tiến bộ nào, vậy mà dám ngông cuồng khiêu chiến với ta!"

Dứt lời, quyền trái của Bạch Lang đã lao đến, toan đấm vào mặt của đối phương.

Hắc Sư không chịu thua, vung chưởng trái lên đón đỡ lấy quyền kình sắp đến.

"Chát!" Thanh âm của da thịt tiếp xúc phát ra, hai bên đang giằng co nhau từng chút một.

Quyền phải của Hắc Sư đang bị tóm chặt, chợt vòng qua một vòng, tóm ngược lại cổ tay phải của đối phương.

Phát giác ra, Bạch Lang cũng đã nhanh chóng sử dụng Hoa thủ, bàn tay và các khớp tay từ trong ra ngoài, vẽ một vòng tròn, chộp lấy cổ tay trái của đối phương.

Hai bên không ai chịu thua ai, hai tay của Bạch Lang và Hắc Sư đang đan chéo với nhau, mà mỗi người lại tóm được tay của đối phương và cũng bị đối phương ngược lại tóm lấy tay, giằng co trong tình thế này, chỉ có thể sử dụng cước pháp để so chiêu.

Mà môn tuyệt kỹ của Hắc gia - Hắc Ưng trảo, lại rất mạnh về phần cước pháp, các đòn đá tầm cao, tầm trung hay tầm thấp rất hay xuất hiện trong môn tuyệt kỹ này, cho nên có thể nói lần giao thủ kế tiếp, có thể sẽ nghiêng về phía Hắc Sư.

Hắc Sư tung chân phải, đá vào hạ bộ của Bạch Lang, nhưng Bạch Lang đã nhanh chóng khụy đầu gối phải xuống, che chắn nơi hạ bộ.

Sau đó Bạch Lang tung chân trái, quét vào chân phải của đối phương. Chỉ thấy Hắc Sư, xoay chân phải qua một góc, sử dụng xương cẳng chân để chống đỡ lấy công kích của Bạch Lang.

Hai bên cứ thế giao thủ cước pháp với nhau, trong cự li gần như thế này, các đòn đá tầm thấp có tính hữu dụng cao hơn, tấn pháp, bộ pháp được vận dụng cực kì linh hoạt để có thể tránh né cũng như áp chế công kích của đối phương qua đó chiếm lấy thời cơ mà phản công.

"Cước pháp của ngươi không tệ!" Hắc Sư tán thưởng một tiếng, nhưng nghe trong đó sự khinh miệt nhiều hơn là tán thưởng.

Bạch Lang vẫn không có trả lời, sắc mặt lạnh lùng tiếp tục công kích đối phương, thế công dữ dội hơn trước rất nhiều, khiến cho Hắc Sư cũng phải nghiêm túc chống đỡ.

Giao thủ một lát, đoạn Bạch Lang và Hắc Sư cùng lúc tung chân phải, đá một cú trời giáng vào đối phương.

Phải nói chân là vũ khí công kích rất mạnh trên cơ thể, công kích vừa rồi hai người đã phải vận hết công lực, uy lực không thể khinh thường, khi va chạm khiến cho chân của hai người có chút đau nhức nhưng lại bị họ rất nhanh lãng quên cảm giác đau đớn ấy.

Bạch Lang từ nãy đến giờ không nói lời nào, bây giờ lại bắt đầu mở miệng: "Ngươi chết chắc!"

"Ngươi đang nói gì vậy? Hai tay chúng ta đều đang khóa lại như vậy, mà cước pháp của ngươi so với ta cũng ngang nhau, ngươi lấy gì mà bảo ta chết chắc?!"

Bạch Lang không nói, nhưng sau đó hắn lại buông tay trái ra, không tiếp tục tóm chặt Hắc Sư nữa.



Hắc Sư nhìn thấy một màn này bị làm cho kinh ngạc, không nghĩ rằng đối phương lại buông tay ra như vậy, nhưng hắn không nghĩ nhiều, ngay khi Bạch Lang vừa buông tay, hắn liền vận lực, tống thẳng một quyền vào mặt Bạch Lang.

"Răng rắc!"

Nhưng Hắc Sư không ngờ, Bạch Lang lại nhanh chóng hạ người xuống, điều này có nghĩa là xương cổ tay phải đang bị tóm chặt của hắn sẽ có thể bị gãy, Hắc Sư cho rằng đối phương bị điên rồi mới làm hành động ngu ngốc như vậy. Nhưng hắn lại không biết, việc bẻ khớp hay bị rách dây chằng đối với Bạch Lang là chuyện thường ngày lúc nhỏ, dần dần khiến hắn thích nghi với loại cảm giác này, đến mức có thể nói nó đã trở thành một tuyệt kỹ độc môn của Bạch Lang.

Sau khi Bạch Lang hạ người xuống, thân hình cũng đã linh hoạt trở lại, thoát ly thế khóa chặt của Hắc Sư.

Chỉ thấy Bạch Lang tung ra chiêu Tảo Địa Cước, thế cước hung mãnh, tựa như cây cối giã thẳng vào chân của đối phương.

Hắc Sư bị Bạch Lang làm cho kinh ngạc, ai mà ngờ được đối phương hành động như vậy mà lại không bị sao cả, ngược lại còn phản công lại hắn, bị trúng một cước hung mãnh ấy, thân hình mất thăng bằng, khiến hắn ngã ngửa xuống đất.

Nhưng mà Bạch Lang làm sao có thể dễ dàng tha cho đối phương như vậy, thời cơ ngàn năm có một, hắn vội vàng tiến đến, toan tống thẳng một quyền trời giáng vào ngực của đối phương.

"Hừ!" Hắc Sư tuy đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn không hề hoảng hốt, sắc mặt bình tĩnh đến lạ. Quả đúng như dự đoán, Hắc Sư bình tĩnh như vậy tức đã có chuẩn bị trong lòng, một quyền như sét đánh của Bạch Lang gần giáng xuống, Hắc Sư ở trên không trung vận lực vào hông, tứ chi và lưng, lộn ngược một vòng, sau đó hai chân đã nhẹ nhàng đáp xuống đất.

"Không thể nào?" Sắc mặt lạnh lùng của Bạch Lang chợt trở nên kinh ngạc, nói rõ khi đó Hắc Sư đang trong tình thế ngã ngửa xuống đất, không thăng bằng, không chỗ lấy đà, vậy mà hắn có thể trong tình trạng như vậy , vận lực vào các nơi cần thiết sau đó lộn ngược một vòng đẹp mắt.

Hắc Sư sau khi hoàn hảo tiếp đất, nhanh chóng chồm thân hình về phía trước, hai chân bức tốc bật một cái thật mạnh khiến thân hình của hắn như bay lên không, hai tay kết thành
thủ pháp, nhìn qua có thể biết chính là Ưng Trảo, ngạnh ngạnh lao bay đến Bạch Lang, tung ra Liên Hoàn Ưng Trảo.

Liên Hoàn Ưng Trảo vừa tung ra, thế công nhanh mạnh dứt khoát, mang rõ nét đặc trưng của môn võ Hắc Ưng Trảo, Hắc Sư nhìn tựa như một con hùng ưng bay đến quắp lấy con mồi xấu số.

Bạch Lang biết thế công của đối phương kinh khủng nhường nào, trên mặt không hề có mảy may một tia chủ quan chi ý, tập trung toàn bộ tinh thần vào chiêu Liên Hoàn Ưng Trảo của đối phương, sau đó hắn quyết định lấy độc trị độc, lấy liên hoàn đối liên hoàn, Bạch Lang vội tung ra chiêu Liên Hoàn Thủ.

Liên Hoàn Ưng Trảo của Hắc Sư tức là vận dụng thủ pháp Ưng Trảo tung ra liên hoàn, bất quá ngoài đặc trưng "liên tục" còn đó là "tập kích", tức là công kích của Hắc Sư vừa liên tục, liên miên không dứt, vừa tung ra ở bất kỳ góc độ, ở bất kỳ phương hướng, ngoài ra còn sử dụng dương đông kích tây, chiêu số hư hư thực thực, rất khó nhận ra, tất cả các yếu tố trên kết hợp với sự nhanh mạnh, khiến Liên Hoàn Ưng Trảo của Hắc Sư rất khó chống đỡ.

Mà Liên Hoàn Thủ của Bạch Lang chính là vận dụng tất cả các lối thủ pháp nhằm để phòng thủ, đừng nghĩ đơn giản như vậy, kỳ thực chiêu này sử dụng quyền, chưởng, chỉ, trảo, trửu, câu thủ, hoa thủ, . . . sau đó sử xuất thật nhanh ra liên tục theo mọi phương hướng, không theo quy luật, không theo công kích của đối phương, không cần đối phương công kích mới bắt đầu thủ mà chính là thủ luôn ngay từ đầu, như thế sẽ tạo ra một bức màn che chắn kiên cố, vì thực hiện quá nhanh khiến đối phương không thấy được thủ pháp của hắn nên nếu đối phương dám công kích lọt vào màn chắn ấy nhất định xác xuất cao sẽ chạm vào thủ pháp của hắn, tận dụng điều đó chỉ cần nương theo thế công của đối phương mà tung ra thủ pháp thích hợp sẽ hóa giải được công kích của đối phương.

Liên Hoàn Thủ cùng Liên Hoàn Ưng Trảo chạm mặt nhau, hai bên tấn công phòng thủ liên miên không ngừng, người bình thường nếu nương theo chuyển động của hai người bọn họ sẽ bị tốc độ nhanh ấy làm hoa cả mắt, Hắc Sư liên tục công kích còn Bạch Lang liên tục phòng thủ, công kích của Hắc Sư không thể nào chạm vào được Bạch Lang, mà Bạch Lang cũng chỉ có thể phòng thủ lại không thể chủ động công kích, hai bên như vậy có thể nói không lời không lỗ.

Đến khi hai chân vừa chạm đất, lập tức phát lực công kích, Hắc Sư đồng thời tung hai chân lên đá thẳng vào trước mặt của Bạch Lang.

Bạch Lang thấy thế công đang đến, đưa hai cánh tay ra song song đón đỡ.


"Chát!" Bạch Lang sau khi đón đỡ được thế công, nhanh chóng lui lại năm bước, hai cánh tay của hắn nhận phải một lực đạo mạnh như búa bổ, khiến cánh tay cảm thấy tê rần.

Cơ hội ngàn vàng như vậy sao có thể bỏ qua, Hắc Sư vận toàn bộ lực nơi chân, phi thân về phía Bạch Lang, chỉ thấy chân trái co lại, chân phải duỗi thẳng ra, Hắc Sư đã vận mười thành công lực tụ tại gót chân, thế công tựa như một mũi tên bắn nhanh vào đầu của Bạch Lang hoặc như một cây búa lao nhanh vào đầu của Bạch Lang, dù nói thế nào đi chăng nữa, công kích này làm cho người ta có một cảm giác chí mạng, cho nên mới có tên là Đoạn Tuyệt Mệnh Cước.

Tuy nhiên đối với Bạch Lang, Đoạn Tuyệt Mệnh Cước tuy rằng lợi hại nhưng chưa đủ khiến hắn phải e dè, vội đưa hai tay cao qua đầu, đan xen thành hình chữ "X", ngạnh kháng chống đỡ lấy thế công kinh khủng của đối phương.

"Chát!" Trúng phải công kích trời giáng ấy, Bạch Lang loạng choạng lui lại về sau mấy bước, cả cánh tay tê nhức dữ dội.

Ngay khi chạm vào tay của đối phương, trong tích tắc, Hắc Sư tức tốc vận và phát lực lên chân phải, sau đó lại bật lên không một đoạn, lần này hắn hướng thân hình xuống dưới, tay phải kết thành Ưng Trảo, vận toàn bộ công lực vào đầu ngón tay, hung hăng lao xuống phía Bạch Lang, tựa như mãnh ưng trên trời cao bức tốc lao xuống vồ mồi, đây là chiêu Phi Ưng Giáng Thiên.

Bạch Lang bị trúng Đoạn Tuyệt Mệnh Cước của đối phương, tuy không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng thân hình lại lảo đảo chưa vững mà hai cánh tay lại tê nhức không thôi, còn chưa kịp ổn định lại tình thế, lại phải đón tiếp một chiêu Phi Ưng Giáng Thiên của đối phương.

"Bộp!"

Thân hình của Hắc Sư lao xuống, Ưng Trảo hung mãnh ngạnh ngạnh chộp vào cổ của Bạch Lang, mà Bạch Lang do trúng phải chiêu Đoạn Tuyệt Mệnh Cước trước đó, chưa ổn định trở lại nên đã bị trúng chiêu Phi Ưng Giáng Thiên của đối phương.

Hai chân của Hắc Sư vừa chạm xuống đất, Ưng Trảo ngay lập tức bấu mạnh thêm vào cổ của đối phương, từ từ giơ cao cánh tay lên, khiến cho Bạch Lang cảm thấy vô cùng khó chịu, khí huyết trong cơ thể tắc nghẽn, không cách nào lưu thông. Bạch Lang bị bóp cổ ở trên không, ra sức vùng vẫy kịch liệt như cá mắc cạn nhưng tất cả đều là vô ích, không cách nào thoát khốn khỏi tình cảnh này.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, bị bóp mạnh như vậy, cho dù là ai cũng khó thoát khỏi tình cảnh này, bởi vì khí huyết đã tắc nghẽn, không thể vận lực để hành động, Bạch Lang bây giờ giống như bộ dáng của một con cá đang nằm trên thớt.

Qua một lúc sau, cơ thể của Bạch Lang đã ngừng vùng vẫy, tay chân buông thả, miệng mũi tắc thở, mạch tim ngừng đập, tấc nhiên đây chính là giấu hiệu của một người chết, không hơn không kém.

Hắc Sư sau khi phát giác Bạch Lang đã về với đất mẹ, lúc này liền buông ra một tràn cười khoái trá.

"Hahahaha, Bạch Lang, không ngờ có một ngày ngươi lại chết dưới tay Hùng Ưng Kiêu Tử ta đây!!!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện