Nhất Thế Kiêu Hoành

Vô Tự Thần Công.


trước sau

Bạch Hạc Thần Công.

Đó là một dòng chữ nhỏ viết trên mặt trước của mẫu giấy, mẫu giấy đó khá dày và có nhiều vết gấp, tất nhiên đó là một tờ giấy to đã bị gấp nếp lại.

Hắc Sư bước đến, cúi người nhặt mẫu giấy lên, chỉ thấy mẫu giấy có màu vàng nhạt, có chút cũ kỹ cùng bụi bặm, có lẽ đã được cất giữ ở đây rất lâu.

Ba người Hắc Sư nhìn thấy mẫu giấy, trong lòng kích động không thôi, tâm tình vui sướng vạn phần, ánh mắt không giấu nổi vẻ háo hức cùng hồi hộp, không biết khi mở mẫu giấy kia ra, bên trong đó có thể ẩn chứa công pháp tuyệt đỉnh nào mà đã làm náo động giang hồ một thời.

"Mở ra nhanh nào? Bản nương đang rất mong chờ đó!"

"Phải đó, lão phu cũng muốn xem công phu trong đó cao thâm đến nhường nào, mặc dù chắc chắn sẽ không hiểu nhưng điều đó cũng đủ làm ta phấn khích rồi!"

Giang lão và Hồng cô nương ở bên cạnh, lần lượt thúc giục lấy Hắc Sư.

Không chậm trễ, Hắc Sư cầm mẫu giấy trên tay, lần lượt từ từ mở ra từng vết gấp.

"Xoẹt!"

Sau khi vết gấp cuối cùng được mở ra, đập vào mắt của ba người bọn họ là không gì cả, đó chỉ là một tờ giấy không có một chữ viết nào ở phía trên, ngoại trừ chữ "Bạch Hạc Thần Công" ở góc trên bên trái thì không còn lấy một chữ nào trên bề mặt tờ giấy.

Không thể tin vào mắt mình, Hắc Sư dụi dụi con mắt, lật qua lật lại tờ giấy, nhưng trước sau vẫn không thấy một chữ nào.

Giang lão và Hồng Nhi bị một màn này làm cho ngốc trệ, hai người không biết phải nói cái gì vào lúc này, nói không nên lời.

Càng hy vọng bao nhiêu thì sau đó càng thất vọng bấy nhiêu.



Qua một lúc lâu, Hồng Nhi mới bắt đầu lên tiếng, nói: "Không lẽ đây là. . . vô tự thần công?!" Lời nói này tựa như nàng nói chỉ để an ủi bản thân mình mà thôi, không hề có bất kỳ hy vọng gì vào trong đó.

Giang lão ở một bên cũng tiếp lời: "Nương tử à, cái đó chỉ tồn tại trong những câu chuyện kiếm hiệp mà ta thường kể nàng nghe vào đêm thôi, chớ thần công mà không có chữ thì lấy cái gì mà luyện?!"

Nói không ngoa khi Hắc Sư chính là kẻ thất vọng nhất trong ba người, cứ ngỡ mẫu giấy được cất giữ ở nơi kín đáo như vậy thì sẽ là một bí tịch thần công nhưng không ngờ lại là không có chữ.

Cơn thất vọng chợt chuyển hóa thành cơn giận dữ, Hắc Sư nghiến răng kèn kẹt, giận không có chỗ nào phát tiết, ngoài ra hắn còn đang rất lo lắng và sợ hãi, nếu đêm nay không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn ngày mai năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.

Hắn nhìn ra ngoài sân, nơi mà tử thi của Bạch Thiên đang nằm ở đó, sắc giọng tràn đầy sự tức điên, nói: "Bạch Thiên, ngươi hay lắm, chết rồi mà còn dám chơi ta một vố, được, ta sẽ đốt cháy mẫu giấy này, để nó cùng xuống địa phủ với ngươi, để ngươi nhờ đó mà trở thành cao thủ võ lâm ở dưới đó!"

Dứt lời, Hắc Sư buông ra một tràn cười dài ma rợn, một lát sau hắn nói: "Giang lão, đem cho ta thứ gì đó có thể tạo ra lửa!"

Giang lão biết Hắc Sư đang rất tức giận, không nói gì thêm, lập tức chạy đi tìm đồ mồi lửa. Một lát sau chỉ thấy lão đi ra với một ngọn đèn dầu trên tay, nói: "Đây, ngươi dùng cái này mà đốt!"

Hắc Sư vung tay chộp lấy ngọn đèn dầu, đưa tờ giấy vào bên trong, đợi khi tờ giấy bắt đầu nhen nhóm ánh lửa, hắn liền thả nó xuống đất.

Tờ giấy rơi xuống đất, ngọn lửa cam đỏ bốc cháy phừng phực, vết cháy đã lan khắp toàn bộ bề mặt tờ giấy.

Nhưng điều kỳ lạ ở đây, một phút trôi qua, năm phút trôi qua, một khắc trôi qua, sắc mặt của từng người đã bắt đầu thay đổi, bởi vì họ thấy được cái tờ giấy mỏng như cánh ve ấy đốt trong vòng một khắc mà vẫn chưa cháy xong, thậm chí nó vẫn còn giữ nguyên vẹn, không hề tổn hại tí nào.

Giang lão thần sắc kinh ngạc, trừng to đôi mắt, lên tiếng nói: "Tờ giấy này không bình thường!"


Hồng Nhi ở một bên cũng gật đầu tán thành, Hắc Sư nhìn chằm chằm vào tờ giấy, tuy rất ngạc nhiên về sự việc này nhưng hắn vẫn lẳng lặng tiếp tục chờ tờ giấy cháy xong, trực giác của hắn mách bảo nếu đốt tiếp sẽ có một việc gì đó sắp sửa xảy ra.

Từ lúc
đốt đến bây giờ đã là nửa giờ trôi qua, ánh mắt của ba người bọn họ đột nhiên chấn động cực kỳ, mà trên khuôn mặt của Hắc Sư lại xuất hiện một nụ cười.

Bởi vì một hiện tượng không ai ngờ đến đã xảy ra, trên bề mặt tờ giấy đột nhiên xuất hiện những đường vân kỳ ảo, những đường nét cong, những đốm chấm nhỏ, những cái kí hiệu lần lượt hiển hiện ra.

Hiện tượng ảo ma này khiến ba người bọn họ kinh ngạc không thôi, tâm thần kịch liệt chấn động, Hắc Sư nhanh tay chụp lấy tờ giấy, phẩy mạnh vài cái, lửa ở trên đó đã dập tắt, Giang lão cùng Hồng Nhi cũng đưa người đến quan sát.

Một lúc sau khi quan sát, ba người đồng thanh hô lên, trong giọng nói không giấu nổi vẻ ngạc nhiên cùng vui sướng: "Là một tấm địa đồ!"

Hắc Sư cười khẩy nói: "Đây chính là địa đồ chỉ dẫn đến chỗ cất giấu Bạch Hạc Thần Công!" Nói đến đó, Hắc Sư đã tràn đầy phấn khích. Giang lão và Hồng Nhi cũng vui mừng không thôi.

"Thiếp đã nói là vô tự thần công rồi mà, vậy mà chàng không tin thiếp!" Hồng Nhi giả bộ tức giận với Giang lão.

"Ây da, cục cưng lần này có công lớn, để về nhà tướng công sẽ thưởng cho nàng!" Giang lão tay nắm tay với Hồng Nhi, giọng nói ngọt ngào.

"Hai người thôi đi, suốt ngày tình nồng thắm thiết, phát ớn, bây giờ đã có được thần công trong tay, còn không mau khải hoàn quay về, chờ Sát Chủ khen thưởng!"

"Đi!" Cặp vợ chồng đồng thanh lên tiếng, ba người tràn ngập háo hức, lấy tốc độ nhanh nhất chạy một mạch ra khỏi gia trang.

Sau khi ra khỏi gia trang, một thân ảnh diện toàn thân áo đen, chỉ chừa mỗi hai con mắt, sau lưng còn vác theo một thanh kiếm, đang đứng trước gia môn chờ lệnh, y phục màu đen của hắn kết hợp với sắc trời đêm khuya bây giờ, khiến người ta khó bề mà nhìn ra.

Hắc Sư thấy thân ảnh áo đen kia, nhẹ hỏi: "Làm xong chưa?"



Thân ảnh áo đen nọ nghe Hắc Sư hỏi xong, vội vàng ôm quyền cung kính nói: "Bẩm công tử, đã xong việc!" Nghe giọng nói, thân ảnh áo đen kia có lẽ là một vị nam tử, tuổi tầm trung niên. Mà nương theo lối ăn mặc cùng cách xưng hô, đây có lẽ là một tên sát thủ dưới trướng của Hắc Sư.

"Tốt lắm! Bọn ta cũng đã xong việc, mau quay về cứ điểm!"

"Vâng, công tử!"

Bốn người bọn họ bằng vào tốc độ nhanh nhất, trổ thuật khinh công, hướng về phía Đông Nam mà di chuyển.

Trong Bạch gia trang, gió thổi rì rào, lạnh đến rợn cả sống lưng, ba cái xác chết nằm la liệt dưới đất, máu chảy ra lênh láng, không gian u tĩnh mà đáng sợ cực kỳ, tạo nên một cảm giác rùng mình.

Đâu đó đột nhiên có tiếng chó sủa "gâu gâu" phát ra ở phía trước gia môn, mà nghe trong dân gian từng có một câu chuyện, chó có thể nhìn thấy linh hồn người chết, có bao nhiêu linh hồn xuất hiện trước mắt nó thì nó sẽ sủa bấy nhiêu lần.

Trong đêm nay, Bạch gia trang có ba người chết, mà con chó kia lại chỉ sủa có hai lần!

Bạch Lang đang nằm ở nơi đó, bỗng nhiên không khí xung quanh dao động, nếu bây giờ Bạch Lang có thể tỉnh dậy, hắn ắt sẽ nhìn thấy được luồng khí xanh kia đang mang một sức mạnh sinh mệnh to lớn từ từ len lỏi vào từng ngóc ngách vết thương nội ngoại trên người của hắn, dần dần chữa trị đem từng vết thương chữa trị triệt để.

Mà qua một canh giờ sau, ngón giữa của tay phải của Bạch Lang đột nhiên giật nhẹ một cái, cử chỉ kia rất nhỏ, khó mà có thể phát giác ra được.

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện