Nhất Thế Kiêu Hoành

Tạm Biệt!


trước sau

"Rắc rắc rắc!"

Nương theo lời nói của Bạch Lang, mảnh không gian đột nhiên kịch liệt rung chuyển, những vết nứt đã bắt đầu xuất hiện.

"Chuyện gì vậy?!" Bạch Lang thất sắc, liên tục quay đầu nhìn ngó xung quanh.

Chỉ trong một thoáng chốc, toàn bộ mảnh không gian đã vỡ vụn không còn một mảnh, mà ý thức của Bạch Lang lại đang từ từ tắt dần.

. . .

Bên ngoài thế gới thực, Bạch Lang vẫn nằm trên chiếc giường tre, nhưng lại không thấy một vết băng bó nào xuất hiện trên thân thể của hắn nữa.

"Aaa!!!" Cặp mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở bừng, thân thể đang bất động đột nhiên bật người trở dậy, bộ dáng của Bạch Lang tựa như một người đang ngủ bỗng tỉnh dậy vì gặp phải ác mộng, miệng thở phì phò, đầu óc còn chưa có hoàn hồn.

Chợt có một trận đau đầu dữ dội liên tiếp truyền đến hải não của hắn, khiến đầu hắn đau như búa bổ, đồng thời từng luồng ký ức khi ở trong mảnh không gian ấy liên tục hiện lên trong đầu của hắn, qua một lát sau khi tâm tình đã bình thường trở lại, Bạch Lang mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Lang cử động tay chân, đứng dậy rời khỏi chiếc giường tre, hắn tá hỏa kinh hoàng bởi vì tứ chi của hắn đã bình phục trở lại, mà đôi mắt, giọng nói thậm chí đôi tai của hắn đều đã hồi phục trở lại như cũ.

"Ta. . . Ta bình. . . phục rồi!" Bạch Lang xúc động đến không nói nên lời, ai mà ngờ được một người gần như đã bị phế hoàn toàn nay lại được bình phục, có thể đi đứng, nhìn, nghe, nói như bình thường, sao không khiến Bạch Lang xúc động được cơ chứ!

Mà tất cả những việc ấy là nhờ có Thất Hải. Bạch Lang như nhớ đến việc gì đó, vội hô lên: "Thất lão! Thất lão! Thất lão!" Nhưng không hề có một lời hồi đáp nào.

Bây giờ còn một chuyện nữa mà Bạch Lang cần phải thử nghiệm, hắn nương theo trong mộng ra thế giới thực, vận công khắp toàn thân, đánh ra bài Túy Mộng La Hán Quyền. . . Sau khi đánh xong một lượt, Bạch Lang thần sắc đã mừng nay lại càng mừng hơn, bởi vì võ công hắn học được khi ở không gian kia, vẫn được giữ nguyên.

"Không lẽ là ta luyện công trong mộng?" Sự việc tưởng chừng chỉ có trong tiểu thuyết này khiến Bạch Lang không khỏi nghi ngờ chính mình.


"Chắc chắn không phải do ta, có lẽ nhờ có Thất lão thúc đẩy nên ta mới có thể làm được! Vậy. . . không biết Thất lão ở đẳng cấp võ công nào, đoán chừng phải viễn siêu Nhất Lưu Cao Thủ, đạt tới loại cảnh giới thần bí kia!" Bạch Lang chầm chậm nói ra.

"A! Dao nhi của ta đâu rồi?" Bạch Lang ngẩng đầu, chuẩn bị đi tìm Hoàng Dao thì một bóng ảnh xinh đẹp tựa như thiên thần của một thiếu nữ nhẹ nhàng phản xạ vào mắt hắn, khiến Bạch Lang bất giác ngốc trệ, trái tim đập loạn cả nhịp.

Hoàng Dao đứng ở phía trước, cặp mắt to tròn chớp chớp, cặp má phồng lên đáng yêu, bĩu môi nói: "Từ khi nào mà Hoàng Dao này lại là của Bạch Lang ngươi cơ chứ?" Ánh mắt long lanh như viên ngọc của nàng nhìn thẳng vào Bạch Lang.

Bạch Lang nhìn thấy Hoàng Dao, tâm tình đang rất kích động không thôi, hắn không dám kìm nén mà cứ để cảm xúc tuôn ra như thác đổ, cất bước đi đến, trực tiếp ôm chầm lấy Hoàng Dao vào lòng, giọng nói dịu nhẹ: "Huynh. . . nhớ muội lắm!"

Tuy không nói nhiều lời mật ngọt nhưng cả hai người đều rất rõ tâm tình của đối phương, Hoàng Dao cũng nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Bạch Lang, đôi môi mấp máy: "Muội cũng nhớ huynh, nhớ nhiều lắm!" Chữ "lắm" vừa dứt, hốc mắt của nàng tiết ra những giọt lệ tràn đầy sự thương nhớ, tràn đầy cảm xúc.

Hai người cứ vậy mà ôm nhau khoảng chừng một tuần trà, Hoàng Dao nhẹ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với huynh vậy? À mà còn Thất lão đâu rồi?"

Bạch Lang nhẹ đưa tay vuốt lấy mái tóc của nàng, nói: "Thất lão đi rồi, huynh không biết lão đi đâu, chỉ biết khi huynh tỉnh dậy đã thấy cơ thể hồi phục, đồng thời cũng không thấy Thất lão ở đâu cả!"

"Thất lão thật là kỳ diệu nha, nói rằng ba tuần sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh, đúng y ba tuần muội đến đây liền đã thấy huynh bình phục!"

Bạch Lang đột nhiên thần sắc ngạc nhiên tột độ, trong lòng nghĩ thầm: "Ba tuần. . . không phải, ngay từ đầu ta đã biết Thất lão đang chữa bệnh cho ta, đồng thời trong lúc đó ta cũng canh thời gian, có thể ước chừng vào ngày thứ hai mươi, lão mới bắt đầu nhập mộng, không lẽ là. . . chỉ trong một đêm ta. . . liền có được hơn một năm nội công!!!" Bạch Lang kinh ngạc không thôi, sắc mặt ngốc trệ ra đó.

"Lang ơi, Lang à, Lang!" Hoàng Dao nắm lấy tay áo của Bạch Lang, gọi hắn ba lần liền mới khiến Bạch Lang đang trong trầm tư đột nhiên sực tỉnh, Hoàng Dao nhìn Bạch Lang, giả bộ giận hờn nói: "Huynh không thèm để ý đến muội, giận huynh luôn!"

Bạch Lang thấy tình cảnh như vậy, bèn gác chuyện kinh khủng đó qua một bên, ôn tồn nói với Hoàng Dao: "À, Dao nhi à, đừng giận mà, lúc nãy ta có suy nghĩ một chút việc nên không chú ý đến muội lắm, hứa lần sau sẽ không còn như vậy nữa!"

Hoàng Dao dù gì cũng chỉ là giả bộ, nghe Bạch Lang nói vậy, nhẹ
cười, quay sang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Lang, nói: "Được, muội tha lỗi cho huynh đấy!"


"Dù gì cũng là Dao nhi bao dung mà!" Bạch Lang cười hì hì.

"Hay là hai chúng ta vào nhà đã rồi nói chuyện!" Hoàng Dao kéo Bạch Lang vào trong nhà, hai người ngồi xuống chiếc giường tre, cùng nhau trò chuyện một hồi lâu.

Trò chuyện một lát, nàng lại hỏi: "Huynh có biết Thất lão làm gì với huynh không? Lão bảo muội không được nhìn trộm nên muội chỉ đành đợi mãi suốt ba tuần trong nhà kho."

Bạch Lang xoa xoa đầu của nàng, nhẹ an ủi: "Vất vả cho muội rồi!" Hắn chuẩn bị mở miệng kể cho Hoàng Dao nghe về quá trình hắn được Thất lão chữa trị, cũng như sự việc diễn ra ở trong giấc mộng kia. Nhưng lời còn chưa có ra khỏi miệng, bất chợt một đạo thanh âm vang lên văng vẳng trong đầu của hắn.

"Tiểu tử, tuyệt đối không được kể cho bất cứ ai nghe về những việc đã xảy ra, dù cho đó có là tình tiết nhỏ nhất, cũng quyết không được kể cho ai, dù có là người thân nhất của ngươi đi nữa!"

Một đạo thanh âm này chắc chắn là của Thất Hải để lại, khiến cho Bạch Lang lời còn chưa ra liền phải nuốt trở lại vào miệng, hắn chỉ đành nói dối Hoàng Dao: "Xin lỗi muội nha, kỳ thực lúc đó huynh cũng không cảm nhận rõ, nên không biết Thất lão đã làm gì với huynh."

Hoàng Dao tuy có chút thất vọng nhưng rất nhanh liền trở lại vui vẻ, tiếp tục trò chuyện cùng với Bạch Lang.

" . . . "

Hai người cùng nhau sinh hoạt cả ngày, đến tối lại cùng nhau đi ngủ trên chiếc giường tre ấy, nhìn không khác gì một cặp vợ chồng trẻ vậy!

Ngày hôm sau, rất sáng sớm, khi hừng đông còn chưa xuất hiện thì Bạch Lang đã tỉnh dậy, hắn nhẹ nhàng nhìn vào Hoàng Dao, tuy không muốn xa nàng nhưng vì cơ đồ sự nghiệp, hắn buộc phải làm như vậy, Bạch Lang trao cho Hoàng Dao một nụ hôn nồng nàn vào má, sau đó hắn lấy giấy bút ra để lại một bức thư.

Nội dung bức thư: "Dao nhi, khi muội đọc được bức thư này thì huynh đã đi rất xa rồi, huynh buộc phải đi khỏi đây để tìm kiếm, khám phá, học hỏi, trau dồi thêm về võ thuật, sau này báo thù cho cha mẹ, sau khi đại nghiệp đã thành, huynh hứa sẽ lấy muội làm thê tử, đợi huynh!!!"

Bạch Lang đi ra khỏi cửa, phía trước chẳng biết từ đâu xuất hiện một con hắc mã, Bạch Lang vội vàng leo lên yên ngựa, nhẹ nhàng thúc ngựa đi ra xa khoảng vài trượng, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại phía căn nhà của Hoàng Dao một lần nữa, cảm xúc bấn loạn không thôi, nhưng rất nhanh liền bị hắn áp chế, sắc mặt của hắn bây giờ tràn đầy quyết tâm, mang theo khát vọng to lớn mà rời khỏi, sau cùng Bạch Lang để lại một câu: "Tạm biệt nhé! Dao nhi!" Sau đó hắn mới vung chân, thúc mạnh ngựa phi nước đại, hướng về phía ngoài thành Trạch An mà đi.

Con ngựa bị thúc mạnh, hí một tiếng dài, dùng hết tốc lực, lao vun vút như tên bắn.



Khoảng hơn một canh giờ, Bạch Lang đã ra khỏi thành Trạch An, đang phi ngựa băng qua một ngọn núi, chợt một vài đạo thanh âm từ bên trái truyền đến.

"Xin tha cho chúng tôi!"

"Xin tha cho con gái chúng tôi!"

"Cầu xin các người tha cho cha mẹ của tôi, tôi hứa sẽ đi theo các người!"

Nghe trong đó là một giọng nam và hai giọng nữ, Bạch Lang biết có chuyện xảy ra, vội thúc ngựa phi về phía thanh âm phát ra ấy.

Đến nơi, Bạch Lang chỉ thấy ở đó là một căn nhà tranh đơn sơ, tựa như nhà của Hoàng Dao, một cặp vợ chồng già đang quỳ rạp ở dưới đất vang xin cầu lạy, một người thiếu nữ tuyệt sắc đang quỳ xuống cầu xin hai tên trung niên ở trước mặt, còn sắc mặt của hai gã trung niên ấy dường như có vẻ đắc thắng, ánh mắt nhìn thân hình của người thiếu nữ mang theo nồng đậm ý dâm.

Bạch Lang nhìn sơ qua tình cảnh này, biết chắc chắn là việc chẳng lành, vội xuống ngựa, chạy nhanh đến đó, phát giọng hô lên: "Mau dừng lại!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện