Nhất Thế Kiêu Hoành

Thay Đổi!


trước sau

Nhất kiếm xuyên tâm!

Sắc Quỷ cười lên ha hả, bộ dáng đắc thắng, nói: "Độc Cô Sát Lang, ngươi cuối cùng cũng chết dưới lưỡi kiếm của ta, hahaha. . . !!!"

Câu nói vừa dứt, trong miệng Bạch Lang đã phun thẳng ra một bãi máu tươi, ánh mắt của chàng đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào đối phương, Sắc Quỷ nhìn thấy bộ dạng thảm thương của chàng, càng cười lên khoái chí, gã nói: "Nhìn ta làm gì cơ chứ, oan uổng lắm sao? Hừ! Giang hồ vốn là như vậy, ngươi không chết thì ta vong, kẻ ác mới có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ mà không phải úy kỵ, kẻ ác sống lâu, người tốt chết sớm, ngươi đã nghe câu nói này chưa hả???"

Dứt lời, gã rút kiếm, tra lại vào trong vỏ. Bạch Lang lại phun ra tiếp một ngụm máu đỏ, máu từ tim chàng chảy ra như phun vòi, liên miên không ngớt, chỉ càng khiến sinh mạng của chàng dần dần bị rút cạn. Sắc Quỷ lại cười vang vảng lên thêm lần nữa, vung mạnh chân đá vào bụng của đối phương.

Bạch Lang nay đã sức cùng lực kiệt, hiển nhiên không còn lực hoàn thủ, dễ dàng bị Sắc Quỷ đá bay ra xa một đoạn, khi tiếp đất, chàng lại thổ huyết thêm lần nữa.

Dâm Quỷ nghe thấy động tĩnh, biết được đại ca đã thủ thắng, cùng lúc đó thương thế cũng dần được phục hồi, gã mở mắt, đứng dậy ôm quyền nói: "Chúc mừng đại ca thủ thắng!" Sắc Quỷ nghe xong, tuy trên mặt có vài nét đắc ý nhưng lại phẩy phẩy tay nói: "Ây da, việc bình thường thôi, không có gì ghê gớm!"

Bước tới bên cạnh Bạch Lang, Dâm Quỷ vung chân giáng vào thân thể của chàng những đòn cước ác liệt, gã như trút được cơn giận, nói: "Láo này, hồi nãy ngươi còn dám đốt ta, sao, sao không đứng dậy đốt nữa đi. . . !" Rồi gã vung một cước chí mạng, đạp thẳng vào ngực trái của Bạch Lang, đột nhiên cặp mắt trừng to, một tiếng "hư" được vang lên từ miệng chàng, sau đó thì cơ thể mềm nhũn, buông thả xuống đất.

Sắc Dâm Song Quỷ nhìn thấy một màn này, huynh đệ cùng nhau cười lên một trận, sau đó Dâm Quỷ lên tiếng hỏi: "Con nhỏ Chu Tâm đâu?" Gã đang muốn nói đến thiếu nữ tuyệt sắc trong nhà tranh, thiếu nữ ấy tên là Chu Tâm.

"Khà khà! Yên tâm, ta hành hạ nó lâu như vậy, tinh lực của nó cũng không còn nhiều, đem về chỗ ở rồi tính sau!" Sắc Quỷ đáp.

"Ừm!" Dâm Quỷ gật đầu tán thành, chợt lại hỏi tiếp: "Đừng nói đại ca tăng lên hai năm nội công là vì. . . ?"

"Khặc khặc, thiếu nữ xinh đẹp như vậy, tinh lực ắt hẳn sẽ rất nhiều. . . " Sắc Quỷ một bộ tươi cười đáp, có vẻ gã rất hài lòng về việc này, rồi gã nói: "Đi, vào mang con nhỏ đó theo cùng, về nhà cho nó uống đan dược để hồi phục sức khỏe, rồi cho nó uống Lạc Cảnh Xuân Đan, hai người chúng ta còn phải tìm thêm những đứa khác, để đệ đệ ngươi còn tăng lên hai năm nội công!"



Dâm Quỷ cười lên vui mừng, cảm kích nói: "Cảm tạ đại ca!"

"Được rồi, làm việc thôi!" Sắc Quỷ vẫy tay ra hiệu.

Hai người bọn họ theo kế hoạch mà làm, một lúc sau đã rời khỏi nơi này, để lại đó thân ảnh của một thiếu niên tuấn tú, nằm ở ngoài sân, trên người và y phục dính đầy vết máu đỏ.

Một khắc sau.

"Khụ khụ. . . " Bạch Lang đột nhiên bật người trở dậy, ho sặc sụa, chàng nói: "Mẹ kiếp thật chứ, ta cho dù có sử dụng Túy Mộng La Hán Quyền thì vẫn không thể nào khắc chế được Quỷ Di Bộ Pháp của hắn, chết tiệt thật!!!"

Nguyên do là khi mũi kiếm của Sắc Quỷ đâm trúng ngực trái của Bạch Lang, đã đâm trúng Nho Hạc Phiến, nó là vũ khí của Bạch Thiên đã sử dụng khi giao đấu với Trường Giang Lão Quái, sau trận chiến đó, Bạch Lang luôn mang theo Nho Hạc Phiến bên mình, cũng may thứ vũ khí này cứng rắn, nên đã đỡ lấy được một kiếm chí mạng cho Bạch Lang, sau khi bị đâm trúng, chàng vội đưa tay phải chụp lấy mũi kiếm, cố tính nắm chặt để lưỡi kiếm cứa vào lòng bàn tay, làm nó chảy máu nên mới qua mặt được Sắc Quỷ, sau đó chàng chỉ đơn giản vận nội công để ép máu chảy ra khỏi người, hòng đánh lừa Sắc Dâm Song Quỷ.

Bạch Lang biết Sắc Quỷ có Phổ Thông Võ Kỹ - Quỷ Di Bộ Pháp, cộng với việc gã đã có hai năm nội công, dù chàng có làm cách nào cũng phải thua cuộc, nên chàng quyết định bày ra một màn này, hòng để bảo toàn mạng sống, dù gì chàng còn đại nghiệp báo thù, không thể chết ở cái nơi đồi núi cô quạnh này được.

Ở hốc mắt, bắt đầu ngân ngấn giọt lệ, không lâu sau, giọt lệ đầu tiên cũng đã tuôn ra, rơi tí tách trên nền đất, Bạch Lang cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, chàng cứ tưởng với võ công học được từ Thất lão, đã đủ để cho chàng tung hoành ở Phổ Thông Cao Thủ, ai ngờ. . .

"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân mà!"


"Nếu cứ mãi yếu đuối như thế này, làm sao có thể báo thù cho phụ
mẫu được!"

Bạch Lang cảm thấy tự trách, hai hàng lệ nương theo gò má mà chảy xuống đất, chàng không biết phải làm sao cả, lòng chàng rối như tơ vò, không còn suy nghĩ chín chắn được nữa, trong đầu chàng đang rất hỗn loạn, từng luồng suy nghĩ mâu thuẫn, ý kiến trái chiều cứ hiện lên trong đầu chàng.

Như có hai thái cực xuất hiện trong đầu óc, mỗi bên lại thuyết phục chàng phải làm thế này làm thế nọ, từ ngày phụ mẫu chết đi, Bạch Lang đã cảm thấy rất là buồn rầu, tuy cư xử với Hoàng Dao vẫn ôn nhu bình thường, nhưng nội tâm bên trong chàng lại rất đau đớn.

Chàng đã để thua Hắc Sư, phụ mẫu của chàng đã mất mạng, nay chàng lại để thua Sắc Dâm Song Quỷ, tuy mạng của chàng không mất, nhưng chẳng khác nào bảo chàng đã thua cuộc mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ để bảo toàn lấy mạng sống.

"Ta còn không thực sự dùng chính sức mạnh của mình để mà thủ thắng!" Thậm chí mỗi lần bị trọng thương hay sắp chết, hoặc đã chết, chàng lại mượn sức mạnh từ Sinh Khí để mà chữa trị cơ thể, hồi phục sinh mạng, chàng cảm thấy mình quá phụ thuộc vào nó, đã nhiều lần nhắc nhở bản thân không được lạm dụng nhưng khi gặp đối thủ áp đảo hoặc những tình huống nguy hiểm, Sinh Khí lại tự xuất hiện, chàng biết đây là việc bị động nhưng nếu chàng không rơi vào nguy hiểm hay hạ gục kẻ địch một cách dễ dàng, thì lấy đâu lý do để Sinh Khí xuất hiện?

Đã không cách nào suy nghĩ thấu đáo, cũng chẳng có ai hướng đạo cho mình, Bạch Lang dần rơi vào trong trầm lặng, chàng cứ im lặng ngồi ở ngoài sân, một canh giờ hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, chưa gì đã đến tối, trong đầu Bạch Lang đột nhiên nhớ đến những lời mà Dâm Quỷ và Sắc Quỷ đã nói.

"Hahhah. . . Trên đời này chỉ có kẻ ác mới được quyền tồn tại, thực lực vi tôn, kẻ yếu chỉ làm đá lót đường cho kẻ mạnh đi lên mà thôi, giang hồ lãnh khốc, chém chém giết giết, chỉ có kẻ tàn ác mới có thể yên ổn sống trong giang hồ, còn những kẻ thiện lành, đa số đều chết rất sớm. . . !!!"

"Nhìn ta làm gì cơ chứ, oan uổng lắm sao? Hừ! Giang hồ vốn là như vậy, ngươi không chết thì ta vong, kẻ ác mới có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ mà không phải úy kỵ, kẻ ác sống lâu, người tốt chết sớm, ngươi đã nghe câu nói này chưa hả???"

Hai câu nói ấy cứ vang vảng trong đầu chàng, suy nghĩ của chàng bắt đầu có dấu hiệu thay đổi, dường như hai thái cực trong đầu chàng, có một bên đã bắt đầu chiếm được ưu thế, tựa như một đòn chí mạng, hải não của chàng lại bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh trong thành Trạch An, đây là những hình ảnh mà khi chàng trốn ra ngoài chơi đã phát giác được.

Những hình ảnh đen tối của xã hội hiện lên trong đầu chàng, lần đầu chàng ra ngoài chơi, đã bắt gặp một gã trung niên cho tiền một lão mù, nhưng khi để ý kỹ thì gã trung niên ấy thò tay không vào cái lon đựng tiền, khi rút tay ra thì thấy trên tay gã đã có hai đồng, gã nhẹ nhàng cất vào trong túi và bước đi, rõ ràng gã đã lấy trộm tiền của gã mù.



Lại một lần nữa, chàng đi xem quan huyện xét xử ở phủ, trong lúc xét xử, nhìn thì rất là công chính, nhưng để ý vào có thể nhận thấy tên quan ấy đã ăn hối lộ từ một gia đình giàu có, nên đã xử oan cho gia đình nghèo.

Một lần chàng đi xem hát tuồng, trẻ em ngồi xung quanh đông nghịt, chàng mới bước vào coi thì thấy tên phản diện trong truyện ấy đang tàn phá các ngôi làng, một đại hiệp đã đứng lên bảo vệ dân làng nhưng đã bị tên phản diện đánh trọng thương.

Suy nghĩ tới vở tuồng ấy, Bạch Lang thầm cười nhẹ nói: "Đến cả tuồng cho trẻ em còn ngụ ý rằng kẻ ác luôn chiến thắng chính nghĩa cơ mà!"

. . .

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Lang cuối cùng cũng đã thông suốt, chàng đứng dậy, ánh mắt băng lãnh lạnh lùng, sắc mặt vô cảm, giọng nói như chứa đầy hàn băng lạnh lẽo, nói: "Chỉ có trở nên tàn ác mới là con đường đúng đắn của ta!!!"

"Ngoài việc trở thành Võ Lâm Chí Tôn, báo thù cha mẹ, ta nghĩ mình cần một thứ khác nữa. . . Đệ Nhất Ác Nhân chẳng hạn. . . !!!"

"Đó chính là luật, kẻ ác mới có thể yên ổn trong giang hồ, tung hoành ngang dọc, những kẻ hiền lành nhút nhát sợ sệt ấy, chỉ có thể bị kẻ ác bắt nạt, lừa lọc mà thôi!!!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện