Lý Triều Ẩn tiêu phí hai ngày kết thúc mấy cảnh quay "mấy ngày Thẩm Viêm, Tống Chí tình nùng ý mật", chính thức đẩy tiến độ đến đoạn "Thẩm Viêm muốn đi Bắc Bình, hai người khó chia khó lìa".
Tống Chí chưa bao giờ đi xa nhà. Cậu sinh ra và lớn lên ở thôn nhỏ. Nếu không phải ông cha lần lượt qua đời, không khí trong nhà trở nên áp lực, cậu sẽ không lên thành thị. Cậu giống như là một con thú cưng được nuôi trong nhà, cho rằng nơi nhỏ đó là toàn bộ đất trời, đầy lòng một loại tự mình thỏa mãn mà sinh ra ấm áp. Cậu thông minh, cũng nỗ lực, lại có Thẩm Viêm hỗ trợ, cửa hàng đã khởi sắc, lại tích cóp tiền thì có thể xây lên một gian phòng mới—— "nhà mới", ở trong thôn đó là chuyện lớn. Bắc Bình là từ rất lạ tai, ở trong mắt Tống Chí thì chẳng khác những từ khó đọc như "nước Anh" " nước Pháp", căn bản không thuộc về thế giới của cậu. Cậu chỉ ở quán trà linh linh tinh tinh nghe qua một chút thiên phương dạ đàm về Bắc Bình, mà lữ khách của quán trà đối với "Bắc Bình" tựa hồ cũng là biết rất ít —— tuy rằng cứ nói bốc nói phét, lại cứ nói như vẹt, dùng lời người khác để tô son trát phấn cho những tháng ngày nhạt nhẽo của họ. Tống Chí biết, Bắc Bình cách thôn của họ quá xa —— mình đi Bắc Bình có thể làm gì?
Hai người chia lìa mang theo quyến luyến, ưu sầu, đồng thời còn có hi vọng.
Buổi sáng bắt đầu quay, Tả Nhiên dọc theo cầu thang đại viện Thẩm gia lên lầu, Hà Tu Ý đột nhiên đứng ở dưới cầu thang, ngửa đầu hỏi Tả Nhiên: "Thẩm Viêm...... Ở lại...... Ở lại...... Được không?" Hai người mới từ đường bạch quả trở về, ở nơi đó Tống Chí biết được Thẩm viêm sắp đi Bắc Bình.
Vì biểu hiện ra xung đột, Lý đạo vận dụng độ cao hơn kém. Tống Chí ở vị trí thấp, biểu hiện ra một loại yếu ớt.
Hầu kết Hà Tu Ý di chuyển trên dưới: "Những ngày này...... Không phải là khá tốt sao?"
"......" Tả Nhiên xoay người, chậm rãi đi xuống cầu thang, cũng dịu giọng nói, "Tống Chí, em biết không...... Ở thời loạn, vận mệnh mỗi người gắn chặt với vận mệnh quốc gia."
Hà Tu Ý hỏi: "Một mình anh thì có thể thay đổi cái gì?"
"Cũng không phải là như thế." Giữa đôi mắt Tả Nhiên dường như châm lửa cháy, "Tình thế nguy hiểm như vậy, ai dám tích thân? "Một mình anh thì có thể thay đổi cái gì?", vấn đề này nhìn như một chuyện cười nhảm, nhưng có lẽ...... Có thể thay đổi rất nhiều. Tựa như cây cối với rừng rậm, hạt cát với đại mạc, giọt nước với hải dương, từng cá nhân cấu thành lịch sử. So với người chứng kiến, anh càng hy vọng trở thành người tham dự, người sáng tạo."
"......"
"Tống Chí, anh cũng tiếc nuối khi rời bỏ em. Nhưng anh đã từng thi đậu học bổng nhà nước, lại mang theo tư tưởng mới trở lại Trung Quốc, anh rất rõ ràng mình có sứ mệnh gì. Mấy ngày qua, anh vẫn luôn hỏi mình: Mày muốn bảo vệ tự do tôn nghiêm sao? Mày muốn bảo vệ người nhà bạn bè sao? Mày muốn giải cứu quốc gia dân tộc sao? Như vậy, khi tự do tôn nghiêm đã bị khiêu chiến, người nhà bạn bè đã bị uy hiếp, quốc gia dân tộc gặp phải tai nạn ngập đầu, mình an vị ở một góc, hay là xông lên sa trường? Anh biết đáp án...... Bởi vì, nếu lựa chọn cái trước, như vậy Trung Quốc sẽ không còn là Trung Quốc của anh, một quốc gia xưa nay kiêu ngạo trở thành một mảnh đất ti tiện."
"Thẩm Viêm......"
"Tống Chí, anh còn trở về. Học xã rất an toàn, đừng lo lắng cho anh. Chúng ta sẽ đoàn tụ cùng nhau. Khi đó, mỗi người, bao gồm anh, đều có thể ở bên cạnh người yêu, cũng sẽ không bị bắt phải trải qua thống khổ chia lìa. Anh hướng tới thế giới như vậy, cũng khát khao đầy lòng."
Giọng Hà Tu Ý yếu đi rất nhiều: "Thật sự sẽ đoàn tụ sao?"
"Sẽ." Thẩm Viêm đứng trước Tống Chí, "Chiến tranh không thắng nổi tình người. Công lý trời cao sẽ không cô phụ đấu tranh dũng cảm, nhất định sẽ ở nơi nào đó ban ân cho chúng ta."
Lý Triều Ẩn dùng cảnh hai người dần dần dựa sát, biểu hiện ra xung đột và giải quyết xung đột. Cầu thang làm những chướng ngại vật giữa Thẩm Viêm và Tống Chí không còn tồn tại, ngăn cách trong lòng họ cũng dần biến mất.
Mở màn, Lý Triều Ẩn và Kevin dùng thấu kính rộng, cảnh tượng có vẻ rất lớn, lúc sau, theo Thẩm Viêm chậm rãi xuống lầu, tiêu cự càng lúc càng lớn. Mà khi Thẩm Viêm ở trước mặt Tống Chí, tiêu cự biến thành lớn nhất, bối cảnh bị mơ hồ, nhân vật vô cùng rõ ràng.
Hà Tu Ý nói: "Thẩm Viêm......"
"Chờ anh, anh còn trở về."
"......Vâng."
Hà Tu Ý có thể cảm giác được Tả Nhiên bùng nổ thức cảm xúc, dường như...... Đã từng tự mình trải qua loại quyến luyến này, nỗi buồn ly biệt cùng hy vọng.
"Ok ——Cut!" Lý Triều Ẩn hô to một tiếng, "Hoàn hảo!" Bởi vì cảm cúm, giọng của ông hơi khàn khàn. Buổi sáng ông lôi ra một cái nút màu đỏ, nhấn một cái phát một câu tiếng Anh "That is easy!" Ông vốn định dùng cái nút này thay thế kêu "Cut", ấn hai lần phát hiện trừ Tả Nhiên tất cả mọi người cười tràng(*), vì thế chỉ phải đau lòng