Anh trai Tống Chí liên tiếp gặp phải bất hạnh, Tống Chí bị mẹ khóc lóc kêu trở về thôn Sơn Cảnh.
Tống Chí chưa từng nghĩ đến, cậu được Thẩm Viêm trợ giúp tích cóp tiền để mua nhà, cuối cùng lại là nhà tân hôn.
Hôm sau trở lại thôn Sơn Cảnh, bà mối đã đưa tới sinh thần bát tự của nhà gái, mẹ Tống Chí cung cung kính kính đặt ở bàn thờ tổ tiên. Tập tục là để ba ngày, nếu trong nhà bình bình an an, thì đại biểu cho hôn nhân đã được thần minh tán thành. Nếu trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỷ như bị vỡ chén đĩa, hoặc có khắc khẩu, thì tượng trưng cho duyên phận không được tổ tiên xem trọng, phải trả về.
Ở trong phim, Tống Chí vốn muốn làm vỡ mấy cái chén đĩa, phá hỏng nhân duyên, rồi sau đó thoát ly gia đình trở lại đại viện Thẩm gia, đồng thời cũng quyết biệt với trách nhiệm. Cậu vài lần giơ chén đĩa lên lại vài lần buông. Cuối cùng, cậu nhớ lại mẹ cả đời thủ tiết, vất vả chống đỡ cả nhà thì mắt đã hồng, còn có anh chị liên tục gặp bất hạnh, mấy đứa cháu và câu nói "Xung hỉ", thả chén đĩa về, tựa như một cái xác không hồn đi ra phòng bếp.
Sau "Bắt đầu", Hà Tu Ý lẳng lặng đứng ở trước bệ bếp. Lý Triều Ẩn sử dụng họa trong họa —— camera đặt ở ngoài cửa, quay Hà Tu Ý ở bên trong cánh cửa, dường như mẹ Tống Chí và anh chị đang nhìn trộm cậu, xây dựng một loại không khí cực kì căng thẳng.
Yêu cầu của cảm xúc rất tinh thế, nhưng mà Hà Tu Ý lại không đạt được yêu cầu.
"Tu Ý." Lý Triều Ẩn nói, "Không được, không đủ tuyệt vọng."
"Xin lỗi...... Cháu thử lại ạ."
"Được ép buộc mình phải tiến vào trạng thái nào đó, như vậy lực chú ý kỳ thật là ở trên người chính cháu, sẽ làm cho cháu mất đi cảm xúc diễn." Lý Triều Ẩn thở dài một hơi, "Nghỉ ngơi trước một chút đi."
"...... Vâng."
Hà Tu Ý đi đến góc nhà mới Tống gia, đồng thời lặp lại nỗi nhớ Thẩm Viêm ở trong lòng, nhớ lại nỗi đau thấu tâm can của Tống Chí.
Tả Nhiên đâu rồi......
Hà Tu Ý cảm thấy, phải mượn Tả Nhiên.
Bởi vì yêu cầu của hình ảnh, lúc quay vừa rồi, trong phòng bếp ngoại trừ Tống Chí thì không còn ai —— quay phim cầm camera đứng ở ngoài cửa, Lý Triều Ẩn và Tả Nhiên ngồi chờ ở phòng cách vách có máy theo dõi.
Không được, đến nhìn một cái...... Hà Tu Ý nghĩ.
Còn chưa kịp đi ra ngoài tìm, Hà Tu Ý đã thấy Tả Nhiên ở cách đó không xa ngưng mắt nhìn mình. Tầm mắt hai người chạm nhau, Tả Nhiên nhấc chân đi đến bên người Hà Tu Ý, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hà Tu Ý nói thật: "Lý đạo cho rằng không đủ tuyệt vọng."
"Tôi nghe thấy được."
"Có thể nguyên nhân là lâu lắm không diễn chung với thầy Tả...... Chắc là hai đoạn trong cốt truyện vào thành mở cửa hàng, làm cho mình phai nhạt cảm tình của Tống Chí với Thẩm Viêm." Hà Tu Ý dựa vào tường, khẽ nhíu mày.
"......" Tả Nhiên giống như có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, rồi sau đó đột nhiên giơ tay phải, năm ngón tay chạm vào tóc Hà Tu Ý, làm xù mái tóc vốn được chuyên viên sửa thành uể oải không có tinh thần lên, khiến cho Hà Tu Ý ngẩng đầu, đồng thời, dùng ngực mình giam cầm Hà Tu Ý ở giữa tường và người, không chỗ trốn, dùng giọng nói thập phần gợi cảm, "Nhìn tôi."
"......" Hà Tu Ý nhìn chằm chằm đôi mắt Tả Nhiên gần trong gang tấc, trong cổ họng phát ra một tiếng "ực".
Lại bị sắc - dụ à......
"Tôi giúp anh nhớ."
"......"
Khi ánh mắt Hà Tu Ý trốn tránh, Tả Nhiên lại dùng ngữ điệu cường ngạnh nói: "Nhìn tôi."
"......"
Trán hai người cơ hồ dán sát vào nhau. Hà Tu Ý nhìn đồng tử nâu nhạt, dường như quay lại lúc bị đối phương làm cho nhập vai, lại bị hãm vào thật sâu. Thâm tình của đối phương bao bọc anh, lại lần nữa kéo anh vào vai diễn. Rất kỳ quái là, Hà Tu Ý cảm thấy, khi ở chung cùng Tả Nhiên, loại xao động phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn mới là bình thường, có một loại thân thiết khó có thể gọi tên.
"Được rồi......" Tả Nhiên lại dựa sát vào vài phần, môi hai người cách xa nhau ước chừng chỉ có một tấc, thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm của hô hấp, "Nói đi, khát khao muốn ở bên tôi không?"
"......" Hà Tu Ý biết đây là nhìn lại tình cảm của hai người Thẩm Tống, đáp, "Vâng, đúng......" Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác giọng khô khốc.
Trái tim anh nhảy thình thịch trong lồng ngực, cách làn da, quần áo chặt chẽ dán vào Tả Nhiên. Hà Tu Ý hoài nghi đối phương có thể đã phát hiện ra cái gì, cảm thấy thẹn thùng lại căng thẳng.
Trong lúc hoảng hốt, Hà Tu Ý dường như về tới đại viện Thẩm gia, tình yêu trong lòng của Tống Chí với Thẩm Viêm tất cả đều đã trở lại.
"Tu Ý......"
Hà Tu Ý cho rằng Tả Nhiên gọi sai rồi, tự mình sửa đúng, nói: "Thẩm Viêm."
Tả Nhiên vẫn như cũ dùng khoảng cách môi cơ hồ muốn dán lên môi Hà Tu Ý nói: "Gọi "Tả Nhiên"."
"Tả...... Tả Nhiên......"
"Ừ," Tả Nhiên nói, "Bởi vì ôn tập đã kết thúc."
"......"
"Được rồi." Tả Nhiên lui về phía sau một bước, không đè nặng đối phương nữa, "Đi đi."
"...... Được."
"Mới vừa rồi đều là vì cho anh nhập vai."
"Ừ." Hà Tu Ý nói, "Cảm ơn ngài."
Hà Tu Ý rốt cuộc một lần nữa tìm về cảm giác của Tống Chí khi ở đại viện Thẩm gia.
Phải kết hôn với phụ nữ, cậu chỉ cảm thấy lòng cũng đau đớn, vạn tiễn xuyên tâm. Máu toàn thân tựa hồ bị chảy khô, cậu dường như có thể thấy các loại vũ khí chém người mình thành những vũng máu.
Anh buông chén đĩa xuống, yên lặng đi ra khỏi bếp. Đoạn này, Lý Triều Ẩn dùng cách quay sau lưng. Loại thủ pháp này phần lớn dùng cho kết thúc, vai chính biến mất, không bao giờ trở về. Lý Triều Ẩn dùng ở chỗ này, tỏ vẻ, một phần của Tống Chí, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Cảnh kế tiếp là, sau khi đặt bát tự ba ngày, Tống gia không có bất kì điềm xấu nào. Mẹ Tống Chí cầm bát tự của hai người xin thầy bói